Giờ mà ý kiến gì thì đều trở thành mục tiêu chung cho đám chị em đang điên tiết lộn ruột kia, thôi thì chẳng dại gì…
Người thì mắng “đàn ông là lũ người chỉ biết suy nghĩ dựa vào phần thân dưới”, chị thì khuyên em nó “thôi cố gắng cho qua được thì qua đi em ạ”, có cô thì chanh chua “chết tiệt cái lũ đàn ông bạc tình”… Tôi chỉ dám ngồi đó nghe mà chẳng dám “ho he” ý kiến gì, bởi tôi cũng là một người đàn ông. Giờ mà ý kiến gì thì đều trở thành mục tiêu chung cho đám chị em đang điên tiết lộn ruột kia, thôi thì chẳng dại gì. Đành ngồi tự mình suy ngẫm về cánh đàn ông chúng tôi và cái sở thích “ăn vụng” kia.
Đàn ông lăng nhăng thường tình là bản tính rồi
Là đàn ông tôi hiểu, ai chẳng thích “ăn vụng”. Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta nói “cá để miệng mèo” là để ám chỉ cái thói “ăn vụng” của chúng tôi đâu. Chúng tôi như những con mèo hoang đi khắp nơi, nơi nào có “cá” là chúng tôi “ăn vụng” liền. Và đến khi bị bắt gặp thì ôi thôi… Nhẹ nhàng là sự giận dỗi, khóc lóc, cảnh cáo của các bà vợ, khi ấy các anh tha hồ mà thề thốt mà dỗ ngọt. Nặng nề là sự tra tấn tinh thần và thể xác, cái kết này mới kinh hãi làm sao. Các chị có thể cắn xé đánh đấm các anh mỗi khi nhớ đến chuyện mình bị phản bội, hoặc có khi là mỉa mai, chì triết mỗi khi xem phim có cảnh chồng đi ngoại tình , hay vô tình nghe một câu chuyện một ôngchồng ăn vụng là chị vợ về nhà lại tha hồ được thể “ca” lại chuyện cũ của chồng,… Nặng hơn nữa là tan cửa nát nhà, con cái chia năm sẻ bảy… Đấy, “ăn vụng” khi bị bắt gặp nó khổ thế đấy, hậu quả thật khó lường. Thế nhưng mấy ai trong chúng tôi đủ tỉnh táo lý trí để tránh xa “cá” đâu vì nó quá hấp dẫn và tuyệt vời.