Ở một quãng khá xa.
Sơn, Phi và Khải rẽ lá bước ra. Cả ba ngồi xuống một gốc cây với những cái rễ xù xì nổi cộm trên mặt đất. Trên má Phi thấy rõ một vết tím bầm và trên mặt Sơn vẫn còn vết rách rỉ máu. Riêng Khải thì toạt áo để lộ bộ ngực đen nhẻm đầy bụi đất.
– Thằng Thọ đâu? Sơn hỏi.
Phi trả lời :
– Lúc chạy, tao ngoảnh lại thấy nó bị trúng dao bên kia suối, không biết có sao không?
Sơn thở dài :
– Hai người ngồi đây, để tôi đi coi thử.
Khải phẩy tay :
– Mặc nó. Chắc là nó quanh quẩn đâu đây. Tự nó tìm đường về thôi!
Sơn trừng mắt nhìn Khải :
– Anh em cùng đi với nhau… Bỏ mặt nó sao?
Nói xong, Sơn đi khuất luôn vào những bụi cây. Còn Khải và Phi ngồi lại. Đưa tay lau mồ hôi trên khuôn mặt lem luốt, Khải hỏi :
– Giờ tính sao anh Phi?
– Chờ tụi nó về, thử bàn bạc coi.
Sơn nhẹ nhàng rẽ lá, đi từng bước thận trọng. Thỉnh thoảng anh dừng lại gọi khẽ vẫn không thấy tiếng Thọ trả lời. Cuối cùng không nén được lo lắng, Sơn quay lại dòng suối.
Đã nghe tiếng người lao xao. Sơn nép vào những bụi cây, lần xuống suối. Cạnh đó là chiếc lều của Lai. Ở đó có năm đứa đang ngồi uống rượu. Có thể nghe thấy cả tiếng cười của chúng. Nhưng không thấy Thọ. Sau một lúc nghe ngóng, Sơn bò trở lui và quay về chỗ Khải và Phi đang ngồi.
Vừa trông thấy Sơn, Phi nóng nảy :
– Nó đâu?
Vẻ mặt thất vọng của Sơn đã trả lời. Phi đứng bật dậy :
– Vậy thì đi thôi.
– Đi đâu bây giờ? Sơn hỏi mệt mỏi.
– Vô trong khe Rùa Vàng! Phi trả lời giọng dứt khoát
– Còn thằng Thọ? Sơn băng khoăn.
– Rồi nó sẽ tìm được đường. Khải nói giọng thờ ơ.
Sơn ngồi lặng im với với vẻ mặt đăm chiêu. Thực tình mà nói, trong cả nhóm, Thọ là người anh mến nhất. Chàng trai ấy vẫn chưa mất đi những điều tốt đẹp trong bản chất của mình, sự chân chất yêu lao động của một nông dân ngoại thành chưa bị cơn sốt vàng làm hoen ố đi bao nhiêu. Dường như đoán được ý nghĩ của Sơn, Phi nói tiếp bằng giọng đã dịu xuống :
– Mày đừng nghĩ là chiến hữu bỏ nhau trong hoạn nạn. Nhưng tụi mình không đủ sức. Đành tạm thời chịu lép đã. Có dịp, tao thề sẽ thanh toán với bọn nó.
Một lúc sau, ba người lặng lẽ lên đường. Họ cuối đầu mãi miết đi hút vào màu xanh mênh mông bằng những bước chân nặng nề. Bước chân của những kẻ thất trận.
*
* *
Thọ nặng nể lần mò trong những cánh rừng, cuối cùng Thọ cũng đã tới được chỗ con đường mòn nhìn xuống bình nguyên bên dưới với những mái lá ẩn trong màu xanh cây trái xum xuê của khu kinh tế mới. Gắng hết sức, anh loạng choạng lần ra giữa đường rồi quy xuống ngất lịm.
Thọ cứ nằm đó mềm nhũn như xác chết cho đến khi bình minh lên. Vần dương hồng hào lại nhô lên cao trên màu xanh, báo hiệu một ngày mới đến với cao nguyên. Một lát sau, có tiếng loạt xoạt của hai cô gái trẻ đi tới. Cả hai đều mặt quần áo xanh, quần áo của công nhân lâm trường. Cô đi trước trạc 20 tuổi tên Thủy. Cô đi sau lớn tuổi hơn một chút, dáng người dong dỏng, nước da trắng tên là Hường. Cả hai mang gùi và cầm dao đi rừng trên tay. Họ là thanh niên trong đội xung kích ở khu kinh tế mới gần đó.
Thủy và Hường đi thẳng đến nơi Thọ đang nằm. Mãi nói chuyện, cho đến khi còn cách Thọ dăm mét, Thủy mới giật mình đứng sững lại. Cô hét lên định xoay người bỏ chạy. Nhưng Hường bình tỉnh hơn, cô ngăn Thủy lại thận trọng tiến đến. Thọ vẫn đang mê man. Sau một thoáng suy nghĩ, hai cô chặt cây lấy dây rừng bện lại thành một cái cáng.
Nửa giờ sau, Thọ đã được đặt trong bệnh xá của khu kinh tế mới. Anh được băng bó vết thương và tiêm thuốc hồi sức. Cũng may vết thương không sâu, không nguy hiểm nên cuối cùng Thọ cũng hồi tỉnh được. Tuy vậy, do mất máu nhiều anh phải nằm điều trị tại đây thêm một thời gian nữa.
Vào lúc Hường và Thủy đang nặng nề khiêng cáng đưa Thọ về bệnh xá. Thì nhóm của Sơn cũng đã lần tới khe Rùa Vàng. So với thung lũng Khỉ địa thế nơi đây hiểm trở hơn bởi triền dốc những khe sâu và rừng cũng rậm rạp hơn nhiều.
Khe Rùa Vàng. Là một thung lũng dài khoảng hai trăm mét với một dòng suối khá sâu chảy xuốt chiều dài ấy. Từ một triền dốc nhóm ba người lặng lẻ nhìn xuống. Thấy loáng thoáng trong màu xanh là tiếng cười nói, tiếng đào đất lào xào. Rừng cây che khuất đi cái không khí tất bật, tràn đầy dục vọng của một khu đãi vàng. Nhưng qua những lời đồn đại thì địa điểm này thậm chí còn khốc liệt hơn nhiều so với thung lũng Khỉ.
Sau một lúc quan sát, Phi thở dài :
– Nào, xáp vô chứ?
Sơn lắc đầu :
– Thong thả đã. Xem tình hình ra sao?
Vừa quấn điếu thuốc rê và mắt vẫn không ngừng quan sát bên dưới, Phi bình luận :
– Tao cảm thấy ở đây có vẻ dể chịu hơn.
– Được, để rồi coi! Sơn lấp lửng. Anh đã quá có kinh nghiệm trước những khu vực như thế này và không dể bị đánh lừa bởi sự bình lặng giả tạo của nó.
Phi quay sang Khải :
– Mày nghĩ sao?
Khải cười phô hàm răng vẩu :
– Ừ, thì liều liệu mà tính.
Như được động viên bởi thái độ bất cần đó, Phi quẳng mẩu thuốc lá trên tay rồi đứng thẳng lên. Hắn dõng dạc nói :
– Nào, tiến lên anh em! Xáp vô. Kẻ nào mạnh, kẻ đó thắng!
Nối theo nhau, bám vào những gốc cây, cả bọn lần xuống khe. Một lúc sau, toàn cảnh khe Rùa Vàng với những lều lán, những hố đào, những con người mãi miệt đào đãi đã hiện ra với tất cả sự lộn xộn, sự tạm bợ đầy bệnh hoạn.
Vừa hăm hở, vừa e dè thận trọng, cả nhóm lại bắt đầu bước vào cuộc phiêu lưu mới mà chính họ cũng không thể đoán biết trước được hậu quả. Giống như những kẻ liều lĩnh, họ lại bước vào một canh bạc mới mà cái đem đặt vào cửa chính là số phận của mỗi người
Phần 5: Khe Rùa Vàng
So với thung lũng Khỉ, số người đào đãi vàng ở đây ít hơn. Tất cả chỉ chừng dăm chục người. Những kẻ vào đây buôn bán cũng không nhiều và không dựng lều lán. Họ khoác những ba-lô hàng và len lỏi qua các hố đào. Mọi sự mua bán, đổi chác, kể cả ăn nhậu đều được tiến hành bên miệng hố.
Ở ngay đầu khe, nhóm của Sơn đã gặp ngay nhóm ông già. Ông già đang bận bộ đồ bà ba đen kéo đất từ dưới hố lên. Nhận ra người quen, ông gật đầu hỏi bằng giọng của người đã biết rõ kết cục :
– Sao? Chịu không nổi hả?
Sơn gật đầu
– Tụi nó ép quá trời, bác ơi!
– Tôi biết ngay mà! – Ông già nói chậm rãi – Các chú chưa có kinh nghiệm, thế nào cũng mắc với bọn nó.
– Tình hình ở đây sao bác? Sơn hỏi.
Ông già kéo mạnh chiếc ba lô đầy tứ đất từ dưới hố lên. Ông tháo dây buộc miệng ba lô. Vừa làm, ông vừa nói :
– Cái chính là đừng có gây sự. Mình mần ăn chứ có phải lên võ đài đâu. Tôi chỉ biết khuyên các chú như vậy thôi.
Sơn tiếp tục hỏi :
– Còn tụi đầu nậu?
Ông già gật đầu và chỉ về chiếc lều cạnh dòng suối cách đó một quãng :
– Ở đây chỉ có một thầu. Cô ta tên Thúy. Nếu muốn làm cho cổ thì lại đó. Làm riêng cũng được, nhưng phải xa chỗ của cổ.
– Đầu nậu là đàn bà? Phi ngạc nhiên hỏi.
Ông già nhìn Phi một lúc rồi mới trả lời :
– Tôi khuyên mấy chú chớ có dại mà dây vô người ta!Bữa trước có mấy người tính gây chuyện với cô Thúy, nhưng rồi lãnh đũ hết!
Khải nhếch mép :
– Chắc là tụi trẻ ranh?
Sơn lừ mắt nhìn Khải rồi quay sang phía ông già :
– Ở đây có chỗ bán đồ không bác?
Ông già nhìn lướt qua cả nhóm và khi đã hiểu ra, ông lắc đầu :
– Hồng có. Nhưng tôi biết có một nhóm muốn về. Đến nói với họ để lại dụng cụ cho mà làm.
Cả bọn tươi tỉnh hẳn lên. Sơn nắm tay ông già :
– Cảm ơn bác quá!