VN88 VN88

Đọc full truyện 18+ thung lũng tình yêu không tên quá dâm và phê

Tại một công viên trong thành phố.
Sơn cho xe chạy chầm chậm dọc công viên. Anh đưa mắt nhìn dọc ngang như đang tìm kiếm ai đó. Khi đi ngang một gốc cây có chiếc ghế đá với một cô gái ngồi xoay lưng lại, bên cạnh chiếc xe máy. Cô gái bổng quay lại. Đó là Kim Anh. Cô ta gọi :
– Anh Sơn!
Sơn dừng xe, sau khi dựng xe anh ngồi xuống bên cạnh Kim Anh với vẻ lạnh nhạt. Tuy đã nhận rõ thái độ đó, nhưng Kim Anh vẫn nũng nịu :
– Anh hổng vui khi gặp em sao?
Sơn lạnh lùng :
– Khi nhận được thư. Thú thật là tôi không ngờ là cô! Cô định nói gì nói đi!
Kim Anh làm vẻ giận dỗi :
– Nếu anh thấy khó chịu thì thôi! Anh cứ đi đi!
Một thoáng lưỡng lự, Sơn đứng lên nhưng lại ngồi xuống :
– Cô cho rằng tôi phải vui khi gặp lại vợ ông Tư Nghị sao?
Câu nói chất chứa nỗi chua chát ngấm ngầm. Đồng thời, nó bộc lộ điểm yếu của Sơn. Nó chứng tỏ trong thâm tâm anh vẫn còn le lói một chút gì đó với con người bội bạc này. Kim Anh đã nhận ra điều đó, và cô ta trở lại tươi tỉnh :
– Anh hổng thèm nghe em nói nữa! Thì anh cứ ngồi đây đã.
Sơn im lặng. Trong đôi mắt của anh lúc đó, một nổi buồn mênh mang đang xâm chiếm. Kim Anh ngó vào đôi mắt đó bằng ánh mắt tinh quái rồi thủ thỉ :
– Em có lỗi gì trong chuyện ấy? Gia đình buộc em phải lấy chồng. Ông Tư Nghị là người hùn vốn làm ăn với má em. Nếu không có ổng gia đình em đã sạt nghiệp từ lâu… Trong hoàn cảnh đó, anh tính sao? Em phải báo hiếu chớ!

Có thể nói những lời lâm ly theo kiểu cải lương đã tác động đến Sơn. Khi Kim Anh nói xong, anh hỏi khẽ mà không nhìn cô ta :
– Nhưng tôi không hiểu cô cần gặp tôi có chuyện gì?
Kim Anh bỗng nắm lấy tay Sơn :
– Anh!… Ngay từ khi nhìn thấy anh, em đã cảm thấy mình không thể sống như cũ được nữa…
Sơn nhíu mày trước câu nói đột ngột đó. Anh không gỡ những ngón tay Kim Anh đang bấu riết mình. Được thể, Kim Anh càng tấn công ráo riết hơn :
– Anh Sơn! Dù sao giữa chúng mình cũng đã có một thời… Và đã có những kỷ niệm đẹp đẽ! Em không tin anh quên tất cả. Vì tình yêu ngày xưa của hai đứa, hãy cứu em!
Sơn xúc động. Anh rút bao thuốc lá rồi châm thuốc hút. Sau một thoáng im lặng, Sơn khẽ hỏi :
– Bây giờ cô đang có một ông chồng giàu, có nhà lầu, xe hơi rồi… Tôi không hiểu tại sao tôi còn phải cứu vớt cô? Vì cái gì chớ?
– Tình yêu! Kim Anh nói thảng nhiên.
Sơn nhiếu mày. Anh nhìn thẳng vào mắt Kim Anh :
– Nhưng trước hết, cô cần hỏi xem tôi còn tình yêu với cô nữa hay không đã chớ?
– Sẽ có. Vì chúng ta có tiền! Kim Anh nói nhỏ.
– Nghĩa là sao? Sơn không hiểu.
– Bây giờ, chúng mình có thể thực hiện được cái mơ ước ngày xưa…
– Cô nghĩ là tôi giàu lắm, phải không? Sơn hỏi bằng giọng mỉa mai.
– Đúng, em biết bây giờ anh rất giàu. Mà em cũng đã có cái vốn kha khá
Nói đến đó, Kim Anh mỉm cười :
– Lão Tư Nghị sẽ phải trả giá cho ba năm chung sống. Ba năm tuổi trẻ của em chớ!
– Cô nghĩ là lão ta vừa chịu mất vợ, vừa chịu mất tiền ư? Sơn hỏi.
Kim Anh lắc đầu :
– Cả hai thứ đó, lão đều không muốn. Nhưng em sẽ giành lại. Cả tự do và tiền nữa.
Khi nói những lời đó, đôi mắt của Kim Anh lại bừng lên những dục vọng dữ dội. Sơn hỏi tiếp. Anh vẫn chưa hiểu ý đồ của Kim Anh :
– Rồi sau đó? Cô tính sao?
– Em đã tính kỹ… Sau đó mình sẽ ra nước ngoài.

Sơn im lặng. Kim Anh đã bày trước mắt anh nước cờ của mình. Nhưng trong mắt Sơn, có thể thấy rằng anh không tin. Giống như con chim đã một lần trúng tên, anh đã có những bài học cảnh giác. Không nhận thấy điều đó, Kim Anh sôi nổi nói tiếp :
– Hãy đi với em, anh Sơn. Em sẽ đem lại hạnh phúc cho anh. Nhưng phải lẹ lên. Không còn nhiều thời gian nữa đâu!
Sơn vẫn im lặng. Kim Anh lại đặt tay lên cánh tay của anh :
– Em đã chuẩn bị được một nơi rất kính đáo. Đúng tám giờ tối thứ ba tuần sau, em đợi anh ngay trước cổng. Anh nhớ chuẩn bị những thứ gọn nhẹ.
Sơn vẫn im lặng với ánh mắt đầy băng khoăn.

Buổi trưa.
Chiếc hon đa do Bảy cầm lái chở Hoài Hương đang băng băng trên con đường ngoại thành. Bảy ăn mặc đỏm dáng đeo kính râm. Thỉnh thoảng, hắn quay đầu sang một bên nói chuyện với Hương thật tình tứ.

Khi xe của Bảy và Hương đã đến một quãng vắng. Thì chiếc xe honđa phía sau do Phi điều khiển bắt đầu tăng tốc độ. Chỉ một lát sau, nó đã áp sát ngay đầu xe của Bảy và ép, làm Bảy vội vả thắng gấp. Xe vừa dừng bánh, Phi đã nhảy vọt xuống, sấn đến chỗ Bảy và Hương. Hắn hầm hè chỉ vào mặt Hương :
– Con đỉ! Hôm nay tao bắt được quả tang! Mày đi đâu?
Hương làm ra vẻ luốn cuống :
– Kìa mình! Đừng hiểu lầm!
Phi sừng sộ :
– Câm ngay không tao đánh vở mặt!
Sau đó, hắn quay sang Bảy, hỏi giọng dữ tợn :
– Còn ông. Ông đã bao nhiêu lần chở vợ tôi đi chơi?
Bảy ngơ ngác, hắn cuống quýt :
– Kìa, anh đừng hiểu lầm tôi!
Giống như một anh chồng ghen tuông. Hắn rút ra một con dao chỉa vào khuôn mặt tái mét của Bảy :
– Hôm nay, tao xin mày cái tai!
Bảy xuống xe. Hắn lập cập chắp hai tay :
– Xin anh đừng nóng!… Thiệt tình là…
Phi lại gầm lên :

VN88