Một cái lều nhỏ căng bằng mảnh vải nhựa bên trên đứng ở cuối thung lũng. Trong lều là mấy cái ba-lô vất lăng lóc bên cạnh hai cái xoong nhỏ và một cái đèn dầu hỏa. Ngay bên lều là một cái hố lớn khoét xâu vào lòng đất đỏ trông như một cái tổ dế khổng lồ.
Sơn và Thọ mang theo những dụng cụ trở về lều với dáng vẻ bơ phờ. Họ rẽ lá bước vào khoảng trống nơi có căn lều của mình đúng vào lúc Khải đang nặng nhọc chống hai tay vào thành hố để leo lên. Thấy họ đang đi tới, hắn dừng lại trong tư thế nữa người dưới hố và nhìn hai người bằng ánh mắt hy vọng. Nhưng vẻ mặt của hai người đã nói lên kết quả của công việc. Khải đã hiểu hết. Không hỏi một câu, hắn thở hắt một cách bực dọc trườn người lên mặt đất lăn luôn vào lều. Sơn và Thọ sau khi đặt những dụng cụ xuống cũng nằm xoài ra với dáng điệu mệt mõi.
Một lúc im lặng như thế trôi qua. Sơn hỏi :
– Phi đâu mày?
– Đi kiếm cái gì ăn! Đói quá không chịu nổi!
Lại một khoảng im lặng nặng nề nữa trôi qua. Sơn ngồi nhỏm lên nói :
– Lát nữa, anh Phi về, anh em mình bàn cách nào khác… chứ như vậy không được rồi.
Thọ ngồi dậy :
– Hay là tụi mình nhận làm thuê cho thằng Lai đi. Ít nhất cũng ăn chắc một tháng một hai trăm trăm ngàn. Làm kiểu này ngán quá, chắc chết đói hết!
– Nhưng tụi nó ăn dữ quá! – Khải uể oải nói – Nó trúng bạc triệu mà cho người làm vài ba đồng bạc đủ để khỏi chết đói!
– Tôi lo nếu không làm cho tụi nó, nhất định chúng sẽ kiếm chuyện! Thọ nói bằng giọng lo lắng.
Khải hùng hổ ngồi phắt dậy. Hắn trợn mắt :
– Thì chia đủ với tụi nó! Mày sợ à?
Thọ đủng đỉnh :
– Sợ thì không sợ… nhưng dây vô tụi nó thì nguy hiểm lắm!
Khải hằm hè như đang nói với một kẻ thù vô hình :
– Đã dấn thân vô đây, nơi nào, chỗ nào mà không nguy hiểm? Nếu cần, thí mạng với tụi nó. Mày sợ thì cứ về đi!
Cuộc cãi vã đang căn thẳng thì Phi về. Hắn vất mấy củ sắn còn dính nguyên cả đất và rể xuống, hất hàm nói với Thọ :
– Nướng mì ăn đi, chú em.
Trong khi Thọ nhóm lửa, Phi ngồi xuống. Hắn đưa ống tay áo lau mồ hôi và nói giọng bực dọc:
– Tao lần ra rẫy… Mấy thằng dân tộc rượt quá trời!
Vừa kể, Phi vừa lần vào túi áo, lấy ra bịt thuốc rê. Hắn vấn một điếu sâu kèn rồi châm lửa. Quay sang Sơn hắn hỏi :
– Tình hình sao?
Sơn lắc đầu, chán nản :
– Không nước non gì cả!
Phi cố lấy giọng tin tưởng :
– Phải kiên nhẩn chớ! Đó là tụi mình chưa gặp hên. Khi đã vô, thành triệu phú như chơi!
Phi cất tiếng cười gượng gạo. Sau đó, hắn nói với cả bọn :
– Phải tin tưởng… Đó là bí quyết của thành công. Tụi mình sẽ tính cách khác. Bây giờ cứ lót dạ bằng mấy củ mì này đi, rồi tao tính cho.
Những cũ sắn đã chín vàng. Thọ dùng que lôi từ trong bếp ra. Cả bọn xúm lại, xuýt xoa ăn mà không đợi nguội hẳn. Mồ hôi và nhọ than vẽ thành những vệt nhem nhuốc trên những khuôn mặt đen sạm vì nắng.
Nuốt miếng mì cuối cùng vào bụng, Phi đứng lên phủi tay, nói :
– Đi thôi tụi bây!
Sơn ngạc nhiên nhìn Phi lúi cúi cuốn cái lều lại, để bên cạnh mấy dụng cụ đãi vàng. Anh hỏi :
– Đi đâu bây giờ?
Phi thông báo bằng một giọng đầy hy vọng :
– Tao mới tăm được một nơi… Cũng gần đây thôi. Tụi mình đến đó thử xem.
Nói xong hắn xốc ba lô mình lên vai, đứng chờ Khải và Thọ hí hoáy cột mấy dụng cụ đãi vàng vào balô của mình.
– Hy vọng sẽ khá hơn! Phi nói.
Không nói thêm lời nào, Sơn nhổm dậy khoác cái ba lô của mình lên vai. Bốn người nối nhau, đi khuất vào giữa những bụi cây dày đặc.
*
* *
Cả nhóm cứ cắt rừng mà đi như vậy trong nữa giờ đồng hồ. Cuối cùng họ dừng lại ở một khoảng rừng có dòng suối chảy quanh một quả đồi nhỏ tròn trịa. Đó là nơi mà Phi đã chọn. Trong khi Phi cắm cọc dựng lều, Khải và Thọ hỳ hục mở hố đào mới ngay bên cạnh. Dường như hy vọng tăng cho họ thêm sức lực. Phi trở lại tươi tỉnh. Hắn nói đùa luôn miệng vẽ ra những viễn cảnh tươi sáng, ý chừng động viên mọi người.
Đến khoảng gần ba giờ chiều, những ba lô đất đầu tiên được moi lên. Nhưng sau khi xem xét, Phi quyết định đào sâu hơn nữa. Dù sao với cả bọn hắn là người có kinh nghiệm nhất nên ý kiến của hắn được thực hiện một cách nghiêm túc. Khải và Thọ tiếp tục đào sâu hơn xuống những tầng đất đỏ. Khi hai người đã mệt, Phi và Sơn xuống đào thay.
Trong một phút nghỉ tay, Phi nhìn Sơn bằng ánh mắt không bằng lòng :
– Mày đang nghĩ gì thế?
– Thì sao? Sơn ngạc nhiên hỏi lại.
– Trông cái mặt cứ như đưa đám! – Phi làu bàu – Hay là mày chán rồi?
Sơn khẽ lắc đầu, nói giọng đăm chiêu :
– Chán thì không chán, nhưng mà ngán quá. Phi à! Không hiểu sao tao cứ linh cảm thấy có một cái gì đó không yên ổn…
Phi cười khẩy :
– Linh cảm!… Hóa ra mày mà cũng mềm yếu như thế sao?
Sơn lắc đầu :
– Đó không thể gọi là mềm yếu được.
Phi nheo mắt nhìn Sơn :
– Ừa… nhưng mà mày linh cảm cái gì chớ?
Sơn đăm chiêu :
– Không hiểu sao nhưng suốt cả ngày hôm nay, tao cứ cảm thấy nóng ruột hoài à? Lòng dạ cứ nóng như có lửa đốt vậy…
Phi không thèm nghe hết câu. Hắn “xì” một tiếng như tiếng rắn hổ rồi vớ xẻng đứng phắt lên:
– Thôi, làm đi. Chỉ toàn nói gở!
Sơn không nói gì thêm, lặng lẻ đứng dậy tiếp tục công việc. Trên đầu họ, vầng mặt trời đã nghiêng nghiêng trên rừng cây nhưng ánh nắng vẫn xói xuống gay gắt. Ở những chỗ trống, nơi mặt trời rọi xuống được mặt đất, hơi nước bốc lên mờ ảo làm cảnh vật rung rinh giống như một tấm gương mờ, Trong cái im lặng mênh mông của rừng, tiếng những nhát xẻng soàn soạt nghe thật xa lạ và cô độc làm sao! Nhưng có lẽ không ai trong số họ có thời gian để suy nghĩ về điều đó. Giống như những con dế bướng bỉnh, cả bọn mải miết làm việc, mỗi lúc đào một sâu hơn vào lòng đất.
Phần 4: Cuộc Trả Giá Đầu Tiên
Cũng vào giờ đó, tại một khoảng rừng thưa thuộc thung lũng Khỉ.
Đó là một khu đất khá bằng phẳng. Nơi tập trung những kẻ buôn bán. Hàng dãy lều san sát bên nhau, bày ra đủ thứ hàng hóa. Từ sáng đến tối, một không khí mua bán, đổi chác, ăn nhậu lộn xộn bao trùm lên khu vực. La liệt những người đào vàng ngồi phệt xuống nền đất, mải miết ăn nhậu, cờ bạc bằng tất cả dáng vẻ tạm bợ mà chỉ ở những khu đào đãi vàng mới có.
Người bán hàng ở đây không chỉ có phụ nữ. Người ta có thể thấy ngồi sau những sạp hàng có cả những gã vạm vỡ, râu tóc xồm xoàm. Hầu hết bọn chúng đều có vũ khí tùy thân giấu sẵn trong tầm tay để khi cần là có thể rút ra được ngay! Điều đó có thể nói lên tính chất dữ dội của vùng đất này: Bất cứ lúc nào cũng có thể bị cướp hàng, cướp tiền. Do đó, phàm đã dấn thân vào vùng đất này đều là dân chịu chơi, là những kẻ có máu giang hồ để khi cần, sẵn sàng thí mạng mới mong co thể trụ nổi!
Quán mụ Ba Béo nằm dưới một gốc cây cổ thụ với cái thân cong queo và tàn lá rậm rạp. Đây là nơi tụ hợp, là hang ổ của dân anh chị, đầu nậu. Đây cũng là một trong những địa điểm ăn khách nhất của bọn gái làm tiền.
Mụ Ba Béo chủ quán là một người đàn bà đã hơn 50 tuổi nhưng trên khuôn mặt ních mỡ, đôi mắt vẫn luôn đong đưa tình tứ với khách. Ngồi bên cạnh mụ là một ông già khoảng gần 60, dáng gầy gò. Khác với vợ luôn miệng nói, ông già này hầu như cả ngày không mở miệng nói một câu. Trên gương mặt của ông ta, ánh mắt có vẻ lờ đờ chậm chạp, nhưng nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy từ đó luôn phát ra tia sáng lạnh lùng.