VN88 VN88

Dòng Đời – Loạn luân giữa anh em, chú cháu, mẹ vợ – con rể, của cha nuôi với con gái

Cũng như Ngọc, cái tin của Thu có chồng đã làm sụp đổ một vị tướng, đó là ông Kha. Ông không dám làm to chuyện, cũng không dám tỏ mồi ghen tuông. Nhưng trước mặt Thu, ông cảm thấy tiếc nuối vì không còn trẻ trung để đi với nàng trong khoảng đời còn lại. Ngoài mặt ông tỏ vẻ bình thản, nhưng trong lòng mọi thứ đã chết.
– Con xin lỗi ba, mong ba cho con đi.
– Chẳng còn cách nào khác Thu à. Em đi anh như chết.
– Thôi mà anh. Dù thế nào chăng nữa, em cũng về với anh mỗi tuần một lần được không?
– Thật hả Thu, em vẫn cho anh đụ nghen?
– Ngay bây giỡ, em vẫn còn của anh mà.
Ông hôn vào thân thể trắng mịn màng của nàng. Đây là ngày cuối cùng mà ông sỡ hữu cái thân thể này. Đêm đó, nàng và ông tâm sự thật nhiều, kể cho nàng nghe những chuyện tình của ông, nhưng ông dấu biệt chuyện giữa ông và mẹ của nàng. Kể, rồi lại chơi, chơi xong nằm nghỉ mệt lại kể. Ông kể quá thực giống như hai người đang ngồi trước băng vidéo vậy. Mê mệt họ ôm nhau ngủ cho đến sáng ngày hôm sau.

***
Do đồng lương giáo viên không đủ nuôi sống bản thân, nên Duy quyết định xin vào làm cho một công ty thương mại mà bà giám đốc đã ngoài 40. Đó là bà Lan. Tuy đã qua cái tuổi xuân xanh, nhưng trong bà vẫn còn mướt lắm. Chồng bà đã vượt biên sang Mỹ trước năm 1980, nhưng khi ông có ý định bảo lãnh vợ con sang bên ấy để chung sống thì bà từ chối với lý do ở lại chăm sóc ch bà mẹ già. Bà Lan ở Việt nam với đứa con gái là Vy, năm nay đã được 17 tuổi, đang học năm cuối cùng của bậc phổ thông.
Nhận Duy vào, bà hy vọng cái chàng trai trẻ này giúp được khối việc : kế toán và cả trợ lý cho bà. Thông minh lại có chuyên ngành là toán, nên Duy cũng nắm bắt khá nhanh công việc mới, làm cho bà chủ cũng hết sức tin yêu. Những thánh ngày làm việc bên chàng trai trẻ này, bà Lan mới phát hiện ra rằng đây không phải là chàng trai bình thường, mà chàng có những năng khiếu bẩm sinh. Bà mỉm cười vì số phận đã mỉm cười với bà. Những năm qua, do bà phải cố hết mình để gầy dựng cơi ngơi như ngày hôm nay, bà quên bẵng đi cái tuổi xuân xanh mình đã trôi qua một cách nhanh chóng. Những chồi non của cái tuổi hồi xuân sắp nhú ra, khơi dậy trong lòng bà một nổi ham muốn đê mê xác thịt. Nhưng cái tuổi của bà đâu còn trẻ nữa, tức bà đâu thể công khai kết tình với người nào đó. Khi thấy Duy, nổi niềm đam mê thân xác một lần nữa lại trỗi dậy, lần này mãnh liệt hơn nhiều. Rất nhiều lần bà muốn ngỏ lời với Duy, nhưng sợ Duy khước từ, và cũng cảm thấy tội lỗi với Duy và đứa con gái của bà. Duy, với con gái của bà thì đúng hơn.
Cái ngày cuối năm, bà có chuyện phải ra đường, do đã điều xe hơi đi công tác khác, nên bà nhờ Duy đưa bà bằng xe hai bánh. Ngồi sau lưng Duy, bà cảm thấy được che chở. Hơi ấm từ lưng của Duy đã hâm nóng lại cái cảm giác mà hơn 15 năm trước bà đã từng đón nhận từ chồng. Như trong một giấc mơ, bà thấy mình đang ngồi sau lưng chồng. Bất giác bà choàng tay ôm ngang eo ếch của chàng, rồi tựa hẳn ngực vào lưng Duy. Giật mình vì cử chỉ của bà giám đốc. Anh hốt hoảng làm lạc tay lái.
– “Rầm”

VN88