VN88 VN88

Dòng tâm sự đầy nước mắt trong sự hối hận muộn màng của cô gái tuổi 20

Căn nhà chật chội bỗng dưng có thêm một người nữa. Hàng ngày, chỉ có tôi và bà ngoại thủ thỉ với nhau còn mẹ suốt ngày quấn quýt yêu chiều người đàn ông mà tôi phải gọi là “dượng” đó. Tôi biết, mẹ cũng có nỗi khổ riêng khi suốt ngày bị người đàn ông đó hắt hủi, nạt nộ. Cũng bởi người ta tự cho quyền mình là trai tân lấy gái nạ dòng.

Khi tôi bắt đầu hiểu và thông cảm cho mẹ cũng là lúc mẹ tôi sinh thêm được một bé gái nữa. Tôi có thêm một đứa em xinh xắn. Kể từ ngày đó, dượng cũng vắng nhà thường xuyên. Rồi một ngày khi em gái tôi chưa được một tháng tuổi, dượng cũng rời bỏ mẹ tôi đi theo người khác.

Cuộc sống đã cơ cực nay càng mệt mỏi hơn, mỗi ngày đến trường với tôi là những ngày dài tra tấn. Nhìn bạn bè có bố mẹ chăm nom, tôi thèm thuồng lắm, nhưng tôi làm gì có cha. Tôi cũng không được mẹ yêu thương như bao người khác. Thi thoảng một số đứa ở gần nhà tôi còn buông lời chọc ghẹo ác ý: “Nó không có cha, mẹ nó theo trai đẻ được con vịt, giờ bố con vịt cũng bỏ đi rồi”. Những lúc đó, tôi không đủ dũng cảm để bảo vệ mẹ, mà im lặng bỏ đi trong tiếng cười của bạn bè.

Tôi chán chường theo bạn xấu đi chơi, bỏ bê học hành. Rồi những lần bị cô giáo gửi giấy về nhà mẹ lại hỏi tôi đủ điều. Thực sự là tôi đã chán cảnh sống như thế lắm rồi. Cũng có đôi lần tôi bỏ đi hàng tuần, nhưng mẹ chưa một lần đánh tôi, lúc nào mẹ cũng chỉ có câu nói “Mẹ đã làm gì với con mà con bỏ đi”.

VN88