VN88 VN88

Dòng tâm sự đầy nước mắt trong sự hối hận muộn màng của cô gái tuổi 20

Để có tiền “chơi đá” tôi phải theo các chị tiếp khách, chiều chuộng đàn ông. Có những đêm tôi đau đớn, nằm dài trên giường để mặc khách làng chơi thích làm gì thì làm miễn rằng tôi có tiền để mua sắm, tiêu xài. Nhưng cũng có lúc tôi nghĩ tới mẹ mà hai hàng nước mắt ngắn dài. Ngày vui chẳng mấy chốc tan biến, khi một ngày tháng 3 khi tôi và các chị đang chơi đá trong nhà nghỉ thì công an phường ập vào.

Những giọt nước mắt muộn màng…

Sau lần đó, tôi bị đưa lên Trung tâm Giáo dục Lao động Xã hội II ở Ba Vì. Những ngày ở trong đó, tôi đã khóc rất nhiều. Những giọt nước mắt ân hận, nghẹn ngào của lứa tuổi 20 nông nổi, khờ dại. Hơn 2 năm ở Trung tâm, mẹ đã cố gắng lên thăm tôi một lần. Lần ấy, tôi thấy bà đã già đi rất nhiều. Mới qua tuổi 40, nhưng tóc bà đã điểm hoa râm, đôi mắt mẹ đỏ hoe,… vì khóc thương tôi. Lần đó, tôi đã quỳ xuống và xin lỗi mẹ. Bởi chỉ vì chút nông nổi đó mà tôi đã tự đánh mất đi tuổi thanh xuân của mình.

Giờ đây, chỉ còn 2 tháng nữa thôi, tôi sẽ rời trung tâm để trở lại cuộc sống đời thường. Nhưng những ngày này, lòng tôi lại ngổn ngang bao suy nghĩ. Hiện tại tôi đang băn khoăn giữa ba lựa chọn.

Thứ nhất, một chị quản lý trong trung tâm có giới thiệu cho tôi một ông chủ có hai cửa hàng phở tại Hà Nội. Ông ấy thi thoảng có lên làm từ thiện trên chúng tôi. Ông ấy nói, nếu tôi về đó làm việc, ông sẽ cưu mang tôi và gia đình tôi. Nhưng tôi nghĩ, ở đời chẳng có ai tốt đến thế. Không ai cưu mang không ai đâu nhỉ? Thế nên tôi có quá đa nghi chăng và có nên tin lời ông ấy?

VN88