– Bà từ từ nghe tôi nói chứ! La ầm lên người ngoài nghe thấy hết làm sao?
Bà Linh vừa khóc òa vừa nói:
– Ông làm như vậy làm sao tôi không la lên được! Hu hu hu…. Hoặc là ông giết tôi đi hoặc là tôi tự chết cho khỏi phải xấu hổ với mọi người. Hu hu hu…
Ông Duy phân bua giọng hối hận:
– Anh xin lỗi em một ngàn lần. Dầu gì thì mọi chuyện cũng đã lỡ rồi. Anh không bao giờ muốn em chết và anh sẽ không để cho em chết. Anh thật là có lỗi. Anh hứa với em sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu. Nếu em muốn anh thề thì anh sẽ thề một ngàn lần…
– Thề cái gì mà đến một ngàn lần? – Giọng bà Linh chua chát – Cho dù anh thề một triệu lần thì chuyện này tính sao đây?
– Anh… Anh… Anh thực tình rất yêu em… Anh… Anh nghĩ chuyện này cũng không đến nỗi gì nghiêm trọng vì Ti không phải là con ruột anh…
– Anh khốn nạn lắm… Hu hu hu…
– Để anh nói đã… Anh sẽ thương yêu và chăm sóc cho mẹ con em suốt đời anh. Anh hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi hai người.
Bà Linh trong lòng buồn vô hạn. Chính bà đã đưa con mình vào hoàn cảnh đau đớn này. Bà thật xấu hổ với chính bản thân mình. Chính bà cũng đã từng thèm khát những đam mê nồng cháy, thèm khát những dục vọng luôn luôn gào thét cấu xé trong cơ thể mình. Để rồi không sao chịu đựng nổi nữa phải đưa chân theo ông Duy về nhà này sau bao đêm lén lút dấu con gái đi đêm với ông. Kẻ đáng chết trong chuyện này trước tiên phải là bà. Bà xấu hổ quá, bà buồn bã quá… Lòng bà giờ đây như đang bị ngàn lưỡi dao sâu xé… Bà không nói được gì nữa… Bà nằm im lặng nhìn lên trần nhà mà nước mắt cứ trào ra… Bà không buồn vùng vẫy nữa. Bà cứ mặc cho số phận đẩy đưa đến đâu thì đến…