Cô siết tôi thiệt chặt trong lúc cô lên cơn sướng. Một lúc sau vòng tay cô mới từ từ nới ra. Lúc đó cô mới mở mắt và nhìn tôi hơi cười cười. Nhịn không được tôi hôn chặt môi cô.
Một lúc sau tôi mới hoàn hồn, nằm lăn ra một bên thở hổn hển. Cô Tâm mỉm cười:
– Cháu có khiếu quá, mới học có một lần mà khá quá, làm cô muốn chết luôn. Chắc chỉ cần “thực hành” xong vài lần là làm chết đàn bà con gái người ta quá.
Nghe cô khen vậy tôi cảm thấy sướng lắm và hảnh diện nữa. Tôi mừng lắm vì như lởi cô nói tôi còn được “thực hành” ít nhất là thêm vài lần nữa.
Quả thật là phương pháp trị liệu của cô Tâm hết sức hiệu nghiệm. Từ bữa đó ra về, tôi cảm thấy trong lòng thơ thới như trút được một gánh nặng. Tôi cảm thấy yêu đời hơn bao giờ hết và quả đúng như lời cô nói, tôi không còn bị những nỗi ám ảnh cũ làm cho buồn chán và đầy mặc cảm phạm tội nữa. Nhưng tôi lại rất muốn được tiếp tục “trị liệu” nên bề ngoài vẫn làm ra vẻ chưa được vui vẻ và khỏi hẵn. Thế là tôi, mẹ tôi và cô Tâm cứ tiếp tục những buổi “trị liệu” như thế đều đều. Những lần đầu thì mẹ tôi luôn tỏ ra miễn cưỡng và mắc cỡ nhưng qua một thời gian tôi phát hiện ra một điều: đó là mẹ tôi còn thích những buổi “trị liệu” như vậy hơn tôi nữa. Được cô Tâm tận tình chỉ bảo thêm nhiều kỹ thuật mới lạ, tôi đem ra thực hành luôn với cô Tâm và mẹ tôi làm cho hai người sướng như lên chín tầng mây. Riết rồi chẳng ai thèm để ý tôi có thực sự hết bệnh chưa và nhiều lúc cao hứng quá, tổ chức luôn những buổi “trị liệu” vào bất cứ ngày nào. Chúng tôi vẫn tiếp tục như vậy và thỉnh thoảng nếu có bị hỏi: “Hết bệnh chưa” thì tôi lại nở một nụ cười tinh quái “Chưa hết!”.