Cuối cùng, chúng tôi, bốn người, cũng tìm được một quán quán nhậu yên tĩnh trên đường Thi Sách để ăn uống. Ở đây, hai đứa chúng tôi được biết hai ảnh là Việt kiều Mỹ về Sài gòn chơi hai tuần. Chỉ vậy thôi. Sau khi ăn uống xong, lúc ấy đã hơn 23h30, chúng tôi thấy vẫn còn hăng hái, bèn kéo nhau tới bar rượu Apocalyse Now. Quán được biết đến là nơi có nhiều khách đồng tính luyến ái nước ngoài đến uống rượu, bia. Ở đây, vài chục cô gái mặc cực ngắn, cực mỏng và cực mát ngồi phơi ra tất cả những thứ họ muốn rao bán. Không khí coi bộ hơi tẻ nhạt, đơn điệu với các tay chơi nước ngoài cặp cùng mấy mụ hơi … xí cứ biết “nẹo” nhau trong góc tối. Ở lâu cũng chán, cuối cùng, chúng tôi đề nghị tới một quán bar “liên hợp”, nơi chúng tôi làm việc vào mỗi cuối tuần. (Vào giờ đó – 12 giờ – các vũ trường buộc phải đóng cửa ) Bar tên là Number One trên đường Nguyễn Văn Trỗi. Gọi là “liên hợp” bởi vì quán bao gồm bar rượu, karaoké và nhà hàng. Dù quán chỉ với diện tích khiêm tốn nhưng rất đông kháchâ vì sự “an toàn” của dân bảo kê ở đây.
Chúng tôi đặt một phòng karaoke để hát, trong phòng có ghế sa-lông, trên tường dán những phích báo quảng cáo, ở giữa có một sân khấu dùng cho việc nhảy múa hay “làm gì” tùy thích. Chúng tôi không cần gọi tiếp viên. Vì cả tôi và Hồng đã quá rành rẽ trong chuyện phục vụ này. Khởi đầu, chúng tôi còn ngần ngại, nhưng rồi thuốc “lắc” đã làm chúng tôi mất hết lý trí và sẽ hành động theo bản năng. Các viên “hồng huynh” (đại ca hồng) 220.000 đồng/viên vậy mà cũng “phế” thiệt. Người chúng tôi bắt đầu thấy lâng lâng, ăn nói bạt mạng, tay chân mò mẫm trên người của nhau. Thế là chương trình được hâm nóng bằng những màn thi hát cởi đồ do máy chấm điểm. Hễ ai có số điểm nhỏ nhất là phải trút một thứ quần áo trên người cho đến khi gần như không còn gì. Lúc đó, tôi mặc áo đỏ, củn đỏ, giày boot cao quá đầu gối. Con Hồng thi mặc áo hồng, màu nó rất thích, cũng giày boot mà nó mới mua hôm trước, nhưng cao không tới đầu gối. Lần lượt tôi và Hồng trút bỏ những mảnh áo trên người, cho đến lúc chỉ còn lại chiếc xìlíp trắng trên người nhưng vẫn còn hát được. Chẳng những vậy, tôi còn làm thêm một việc khác; Trong lúc tay phải tôi cầm microphone, hát bài “Dong song lơ đãng” biến tấu thành “Dòng sông dâm đảng”, tay trái tôi mở phet-ba-tuya và kéo cu của anh Phan ra vuốt. Lúc đó, anh Phan đeo mắt kiếng mát, nên khó thấy được cặp mắt anh đang lim dim, nhưng tôi biết anh đang phê !