VN88 VN88

Phim sec phá trinh chị xuân

Chị Xuân thấy tự dưng thái độ thằng em họ của chị thay đổi bất chợt như vậy, dĩ nhiên chị không thể nào biết được căn do nhưng đôi khi hình Xuân ra hình ảnh Tùng lau khô người chị rồi mặc quần áo cho chị, chị không khỏi tránh được cảm giác e thẹn mỗi lúc vô tình bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của nó đang lẳng lặng nhìn chị với những toan tính khó lường. Rồi vì cuộc sống đời thường với những công việc cứ tiếp nối nhau nên chỉ một ngày thôi, Tùng cũng đã bình thường trở lại ; hai chị em vẫn tự nhiên, vui vẻ sống cùng nhau. Chị Xuân tuy có đến hai thằng em ruột nhưng nói không ngoa, có lẽ là chị yêu thương, lo lắng và chăm sóc Tùng còn trội hơn hẳn mà chị tuyệt nhiên không hề hiểu được lý do vì sao cả. Từ miếng ăn, giấc ngủ cho đến quần áo nó mặc đều một tay chị đảm đương, tần tảo sớm hôm và đó chính là ngọn lửa hun đúc cho tình yêu sau này giữa hai chị em thêm nồng nàn, bền vững. Thắm thoát đã hơn nữa tháng trôi qua, chuyện gì trên đời này nếu đến thì trước sau gì cũng phải đến ; chị Xuân và Tùng, hai chị em không sao tránh khỏi kiếp nạn vướng vào vòng luân cấm của ái tình nhục dục. Vào một buổi chiều khô ráo, chị Xuân rủ Tùng rừng xắn măng ; dự định là trong vòng một tiếng sẽ quay về nhưng rồi một trận mưa dầm tầm tã đã nhốt hai chị em trong rừng sâu cho đến tối. Vì không về được nên hai chị em đành phải trú mưa và ngủ lại qua đêm trong một túp lều nhỏ bé của dân đốt lò than ; chính trong cái đêm trừ tịch, vắng lặng giữa rừng sâu thăm thẳm ấy, chị Xuân tuy lúc đầu còn ngần ngại nhưng rồi vì không cưỡng lại được men tình cám dỗ nên chị đã tự nguyện hiến dâng cho thằng em bạn dì “cái đáng giá ngàn vàng”của chị. Diễn biến đêm tình loạn luân tội lỗi ấy của hai chị em không biết xảy ra như thế nào, xin dẫn dắt ra đây để chúng ta cùng theo dõi!…..
– Chết rồi chị ơi! Mưa lớn quá, chạy nhanh về kẻo không kịp đó chị
– Từ từ mà. Út chờ chị với!
– Chị Xuân ơi, có một cái lều kìa. Mình vào núp một lát đi!

Trước mắt hai chị em loáng thoáng bóng một cái lều bạt màu xám thấp lè tè của dân đốt lò than nằm dưới một rặng cây to ; hai chị em mở cửa lều chui đại vào với hơi thở hổn hển vì vừa trãi qua một chặng đường khoảng 300m đặng chạy trốn cơn mưa rừng vần vũ trút xuống cây cối, đất đai, nương rẫy. Trong lều không có ai nhưng một số vật dụng sắp xếp gọn gàng trên nền đất được dọn sạch sẽ và trãi cát lên chứng tỏ có người từng ở đây, giờ có lẽ họ đã về nhà sau khi đốt xong một mẻ than đậm thì phải? Một cái giường gỗ cỡ trung cũ kỷ trãi manh chiếu gần sờn mòn, trên đó có cái gối ôm và một cái mền màu cứt ngựa cũng không còn mới nữa. Mé bên tay trái từ cửa lều vào là chổ ngự của “ông Táo” với một cái bếp dầu, một cái nồi và một rổ nhựa đựng tô, chén, muỗng, đũa. Trên cột lều chính có mắc đinh treo một cái đèn măngxông và một túi nilon mì gói Gấu Đỏ ; tất cả như là được bố trí, sắp xếp sẵn sàng đặng mà nghênh đón chi Xuân và Tùng vậy? Căn lều tuy thấp và nhỏ bé nhưng chắc chắn, kín đáo dưới cơn mưa mặc dù hung hãn, đáng sợ là thế nhưng hầu như lâu lâu chỉ có vài hạt mưa nho nhỏ hắt vào mà thôi, chứ ở chổ giường và bếp thì hoàn toàn khô ráo. Cơn mưa thật tầm tã, dai dẳng kéo dài không thôi, không biết bao lâu cho đến khi nhìn qua cửa lều thì trời đã tối hẳn nhưng mưa vẫn hãy còn nặng hạt. Điều này chứng tỏ là chị Xuân và Tùng chưa thể nào về được, hơn nữa lại còn có khả năng hai chị em ngủ lại qua đêm nơi này nữa là? Cảm thấy bụng đã đói, chị Xuân nói :
– Tối rồi không về được. Sẵn có mì gói, để chị nấu hai chị em mình cùng ăn nhé!

Có thể nói rằng người chủ lều thật chu đáo vì khi đi về cũng không quên để lại một hộp diêm quẹt ngay bên cạnh bếp dầu nên giờ đây, nhờ vậy mà chị Xuân mới nấu mì được cho hai chị em dùng đỡ bữa tối. Tùng đến bật đèn măngxông lên trong khi chị Xuân lấy nồi ra hứng nước mưa rồi vào đặt lên bếp ; nó lấy hai gói mì, xé bao nhựa cho vắt mì vào hai cái tô, rắc bột nêm lên trên. Chỉ trong vòng tích tắc, nước trong nồi đã sôi, chị Xuân cẩn thận dùng một cái khăn vải bắc nồi nước xuống sau khi tắt bếp ; chị lần lượt chế nước sôi vào hai tô mì, còn Tùng thì dùng hai cái dĩa đậy lại. Hai tô mì thật đơn giản, gọn gàng, nóng sốt lại thêm một hai trái ớt nơi rổ chén khiến cho hai chị em thật no bụng, ấm lòng, xuýt xoa, cay nồng vừa ăn vừa nói cười huyên thuyên, tự nhiên như là đang ở nhà vậy. Ăn xong, chị Xuân hứng nước mưa rửa sạch hai cái tô cùng hai đôi đũa rồi úp vào rổ cẩn thận, Tùng thì lấy hai cái chén ra chổ cửa và một chút xíu sau thì nó đã có hai chén nước sạch, mát vô cùng cho hai chị em nó. Giây lát, cả hai chị em đều cảm thấy thấm mệt, ngáp ngắn ngáp dài theo nhu cầu bình thường của con người là bắt đầu thèm ngủ nên tuyệt nhiên không ai bảo ai, cứ thế tự động ngã người xuống chiếc giường gỗ ; chị Xuân nằm ở mé trong còn Tùng phía ngoài, cả hai cùng gối đầu lên chiếc gối ôm. Cái mền màu cứt ngựa được xổ tung ra đắp lên người hai chị em tuy hơi mỏng manh nhưng do căn lều che chắn kín đáo nên chị Xuân và Tùng không cảm thấy lạnh trái lại thật là dễ chịu, khoan khoái, thoải mái làm sao ; tuy nhiên có lẽ vì lạ chổ nên khiến cho hai chị em cứ mãi trằn trọc, khó ngủ chăng.
– Chị Xuân, chừng nào em mới được ăn đám cưới chị đây? Bất chợt Tùng hỏi.

Chị Xuân phì cười vì câu hỏi thằng em họ bạn dì của chị vừa mới thốt ra quả thật ngây ngô, khờ khạo ; tuy vậy, chị lại cảm thấy vô cùng khó trả lời làm sao ấy. Ấp úng một hồi, chị mới gượng gạo chống chế chẳng ra đâu vào đâu và có vẻ khôi hài :
– Thì… chừng nào có ai đó cưới chị thì Út sẽ được ăn thôi.
Mặc dù Tùng vô tình đụng chạm đến nỗi niềm riêng tư của chị Xuân nhưng cũng như từ trước đến giờ, chị hoàn toàn không hề buồn bã hay mặc cảm chi cả về hoàn cảnh cô độc của mình.
– Nè chị, giả dụ như em không phải là em họ của chị thì chắc chắn thế nào em cũng cưới chị làm vợ cho coi.
– Lý do sao vậy, nói chị nghe coi! Vừa hỏi, chị Xuân vừa âu yếm vuốt tóc thằng em bạn dì.
– Vì chị nấu ăn ngon, vì chị giặt quần áo cho em.
– Vậy hóa ra em cưới chị để làm đầy tớ chứ đâu phải làm vợ. Thôi, mà chị không chịu đâu. Ai đời nhỏ hơn người ta những mười lăm tuổi vậy mà cứ đòi làm chồng người ta sao được.
– Nếu vậy thì có nước chị “ống chề” tới già cho mà coi!
– Hổng dám đâu, Út!

Nói rồi chị Xuân đùa với Tùng bằng cách cung nắm tay lại cốc lên đầu nó một cái khá đau điếng ; vừa xoa đầu cho đỡ đau, nó không biết trả đũa chị như thế nào bèn kề miệng cắn nhẹ vào gò má chị. Chị Xuân cũng không kém, ngay lập tức chị đã cắn khẽ một cái vào sống mũi nó và hai chị em cứ thế cắn qua cắn lại ; vì là đùa giỡn nên hai chị em chỉ dám cắn nhau một cách thận trọng, gần như là liếm nhau thì đúng hơn. Do những chổ cắn dính ướt nước bọt nên nhiều lúc miệng hai chị em bị trợt xuống khi cắn, trông giống như là hôn nhau vậy. Không hiểu sao mà hơi thở của cả chị Xuân và Tùng lại càng lúc càng mạnh dần lên, hổn hển đứt quãng và chỉ trong chốc lát, không thể nào chối cãi được là hai chị em đã hôn nhau thiệt luôn rồi chứ không phải là cắn hay là đùa nữa.

VN88