“Singapore Sling nhé! Trước đây anh từng học ở Sing, nên muốn mời em loại này. Nó có màu như màu chiếc đầm của em vậy”. Anh lại cười, nụ cười ấy làm cô ngẩn ngơ. Giọng nói trầm ấm và cách cư xử điềm tĩnh của anh khiến cô có cảm giác tin cậy. Cô thoải mái gật đầu.
Căng thẳng, ngượng ngùng lúc ban đầu không còn, cô và anh nói chuyện tự nhiên, vui vẻ hẳn. Anh kể cho cô về đất nước Singapore xinh đẹp nơi anh sống 4 năm, về công việc anh đang làm, về những điều thú vị trong cuộc sống… Nghi chăm chú lắng nghe, thi thoảng, bắt gặp ánh mắt anh làm tim cô đập thình thịch.
Lúc này, trong lòng Nghi bắt đầu đấu tranh dữ dội giữa tiến và lui. Tiến lên đi tiếp tăng 2 hay là “thủ tiết” ra về đây? Lùi thì tiếc, lần đầu “ra quân” đã gặp được một chàng tuyệt vời thế này, đáng nhẽ anh không nên ở chốn nhộn nhạo này mới đúng. Giờ bỏ về, biết anh ở đâu mà tìm. Muốn hỏi số điện thoại của anh lắm, nhưng cố mãi vẫn không mở miệng ra được. Mà tiến cũng dở, sợ nhỡ mai này có dịp gặp lại, không biết đối mặt với anh thế nào. Khổ thế đấy, chỉ sợ người ta nghĩ xấu về mình! “Trời ơi, phải làm thế nào bây giờ?”, Nghi loay hoay nghĩ.
Đúng lúc Nghi “vò đầu bứt tóc” thì anh đã đứng lên chìa tay ra: “Muộn rồi, về đi em. Nhà em ở đâu anh đưa em về?”