VN88 VN88

Truyện con trai lãnh cảm và người mẹ dâm

Nó nghĩ thế. Vẫn còn giận dữ vì không tìm ra 1 giãi pháp nào khác.
Nó ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ. Trời đang mưa, các dòng nước chảy dài trên mặt kính. Các giọt nước rơi trên kính, tụ vào nhau càng lúc càng lớn hơn rồi chảy dài xuống y hệt như những ý nghĩ rơi rớt của nó trong lúc này.

Khi mọi người viết về sự loạn luân, chưa ai viết về nỗi đau đớn dằn vặt trong tâm hồn ghê gớm thế này. Giờ đây nó ngồi nghĩ ngợi, lòng oán trách ghét mẹ rồi yêu thương mẹ trộn lẫn với nhau. Nó chỉ mới 16. Tuổi mới lớn, bồng bột, sôi nổi. Hoàn toàn vô ích khi suy nghĩ trong lúc này. Nó cố gắng đã nhiều và chỉ thất bại. Những ý nghĩ giống nhau tiếp tục trở lại và nó không làm sao chận chúng được.

Nó nghe tiếng máy hút bụi vang lên một lát, rồi từ từ giảm lại. Tiếng cửa đóng khi mẹ bỏ máy vào trong khép lại. Rồi im lặng. Trong nhà sự căng thẳng nặng nề từ tuần qua đến hôm nay càng lúc càng nhiều, như không khí trước một trận phong ba sắp đến.
Phòng ngủ nó nhỏ, cẩu thả, ánh sáng èo uột trong một buổi chiều chán chường. Nó vẫn nhìn đăm đăm ra cửa sổ khi tiếng chân mẹ phía dưới đi lên. Sàn gổ lỏng lẻo vang tiếng cót két dưới bước chân rụt rè của mẹ. Rồi nó nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại.
Im lặng lại đến ngọa trừ tiếng mưa rơi trên vách nhà. Nó muốn mẹ nhìn thấy đống tinh khí nó thải ra trong bồn khi nãy đang cô đọng lại từ từ. Nó muốn làm cho mẹ đau đớn như nó bây giờ!

VN88