VN88 VN88

Truyện con trai lãnh cảm và người mẹ dâm

Thời gian như chậm hơn, trôi qua khó biết rõ bao lâu. Thời gian đã trở thành một thứ không thể nào đếm được trong lúc này. Mổi phút là vô tận với trăm ngàn ý nghĩ hổn loạn.
Nó không nghe tiếng chân mẹ khi bà bước vào trong phòng. Nó liếc mà không cần quay đầu lại, cảm thấy 1 bóng dáng quen thuộc với một nổi buồn bả mang theo.
Mẹ đứng im rồi hơi cử động 1 chút. Nó biết bà đang nhìn nó chăm chú trong lúc dựa mình một cách mệt mỏi vào cánh cửa phòng.

Nó nhìn một hạt nước lớn dần lện rồi ngoằn nghèo chảy xuống khi sự chờ đợi vô tận kéo dài không dứt.
“Mẹ … thích chuyện đó.” Tiếng mẹ nhỏ như muỗi kêu. “Mẹ không thể chối được là mẹ thích chuyện đó. Con hiểu không?”
Phan không nói gì. Nó chỉ cảm thấy xấu hổ và cơn giận sôi sục trong lòng nhiều hơn.
Mẹ lại cử động và lần này Phan nhìn thẳng vào bà.

Mẹ từ từ trượt dọc theo chiều dài cánh cửa, rồi ngồi dài trên sàn gổ, hai chân gấp lại. Cả người một nữa bên ngoài, một nữa bên trong phòng nó. Mẹ khóc lặng lẽ. Hai dòng nước mắt chảy dài trên mặt. Đầu cuối xuống nhìn sàn gổ chứ không nhìn Phan. Bàn tay nắm chặc vào mép váy màu xanh dương hay mặc làm lụng trong nhà. Cái áo thun màu xám. Hai chân để trần. Mái tóc dài ngang vai rối bời.

“Đâu phải chỉ riêng mẹ. Đâu phải lổi riêng mẹ.” Mẹ nói rất nhỏ, rất khó nghe.
Bà ngẩng đầu lên nhìn nó. Nổi đau khổ có thể thấy trong ánh mắt. Khuôn mặt không trang điểm nhưng xinh đẹp hằn lên sự đau đớn tột cùng thấy rõ.
“Mẹ thích chuyện đó.” Nó lập lại lời mẹ. Lời nói ra như trống rỗng, hời hợt ngay sau khi ra khỏi miệng Phan. Nó không muốn nhìn mẹ nhưng không hiểu sao nó vẫn không thể quay mặt đi.

VN88