VN88 VN88

Ôi ba má ơi con sướng quá truyện 18+ hay

Phần 16: Đam Mê
Mọi người rộ lên cười…
Bà Bích tuyên bố giải tán… Tất cả lục tục ra về chỉ trừ Lý đại nhân. ông ta chờ mọi người về rồi mới nói nhỏ với bà Bích:
– Bà chị nói giúp cho tôi vài tiếng với cô Hoa, tôi sẽ đền ơn. Nếu tôi được làm bạn với cổ, tôi sẽ giao cho cổ chỉ huy hệ thống phân phối trong vùng Sài gòn. Trong Chợ lớn tôi có bộ chỉ huy rồi. Khu vực Sài gòn cũng có bộ chỉ huy nhưng lỏng lẻo lắm. Vả lại phải để đàn bà, nhất là đàn bà đẹp chỉ huy mới đúng. Vì các ông lớn, và mấy ông mũi lõ mắt xanh đều thích giao thiệp với đàn bà đẹp.
Bích tỏ vẻ ngần ngại:
Để tôi dò ý cô Hoa thử xem. Coi vậy mà khó lắm đấy Cổ đâu có cần tiền. ông biết rõ mà!
Lý đại nhân khẩn khoản:
– Bà chị cũng biết tôi góa vợ từ mấy năm nay. Thiếu chi các cô người đồng hương muốn được tôi chọn. Nhưng tôi chỉ thích gái Việt Nam thôi. Tôi chán gái Tàu rồi. Hơn nữa tôi đâu có dám tin những người mà thiên hạ giới thiệu. Gặp phải nhân viên mật vụ giả dạng thì tiêu tan sự nghiệp ngay. Cô Hoa ở trong bọn với mình nên tôi tin được. Mặt khác, tôi cũng thú nhận với bà chị là… là tôi thấy cổ đẹp lắm. Tôi đã để ý cổ tứ lần gặp trước cũng tại nhà này nhưng chưa có dịp để hỏi bà chị đó thôi!
Bích đành nhận bừa: .
– Được rồi, để tôi nói với cô Hoa. ông về đi.
Lý xì thẩu về rồi, thầu khoán Thảng nói với Bích:
– Xem ra thằng cha Lý nó mê mẩn sắc đẹp của Mai Hoa rồi. Phải từ từ dụ nó vào tròng mới được. Nếu nhỏ Hoa nắm quyền chỉ huy hệ thống phân phối thuốc phiện
và các thứ hàng lậu khác trong khu vực Sài gòn thì mình tha hồ thao túng…
– Cũng không hẳn là dễ đâu. Bọn đàn em của họ Lý đều là thứ hắc búa cả. Chỉ huy được bọn nó cũng mờ người ra. Tụi nó phải phục mình thì mình mới chỉ huy nó được. Con Hoa mà được giao phó nhiệm vụ chỉ huy thì cả bọn mình phải ủng hộ, trợ lực, phò tá nó mới xong.
Thảng cười cười:
– Tôi có cách. Nếu Mai Hoa nó chính thức cặp bồ với họ Lý và được giao chức vụ rồi thì lúc ấy nó phải biết tên tuổi những tên trong hệ thống của họ Lý tại Sài gòn.
Mình chỉ cần bảo ông Dẹp và ông Cù cho bắt một hai tên đầu nậu giam ít lâu rồi giả vờ để cho Mai Hoa nó can thiệp, trả tự do cho mấy tên đầu nậu ấy thì tụi nó sợ nhỏ Hoa ngay. Tụi nó đều nể những người có thế lực.
Bà Bích phát vào vai chồng:
– Diệu kế đấy. Duy chỉ còn cái khoản sinh lý. Bọn Tàu đều có máu ghen nặng. Nhỏ Hoa thuộc loại đệ nhất dâm dục. Xem ra họ Lý không thể thỏa mãn nó đâu. Nếu họ Lý biết nó có vài ba thằng bồ thể nào nó cũng ghen lồng lên và mọi sự đều bể mánh hết.
Thảng lắc đầu:
– Mấy bà thì bà nào cũng có máu dâm từ nhẹ tới nặng. Chẳng phải là vì bà dâm quá mà tôi trở thành bắt lực đấy ư! à bà hứa sẽ cùng với nhỏ Hoa biểu diễn cho tôi xem một màn đánh đấm tay ba, vậy bao giờ mới thực hiện.
Bích nheo mắt:
– Để xong chuyến hàng này đã. Rảnh rang rồi mình mới tính tới những chuyện du hí, khoái lạc chứ? À, à… bây giờ, sẵn nói đến chuyện đó, ông đưa tôi vào buồng bú tôi một chập được không? Bú cho đến lúc tôi sướng rồi ông đút con cặc bằng mủ cao su vào thủ dâm cho tôi. Đã lâu rồi ông chẳng ngó ngàng gì tới tôi cả, hôm nay làm bổn phận đi.
Thảng gãi gãi đầu:
– Thế cả hai tên Cù và Dẹp đều là đồ bỏ à? .
Bích nhún vai:
– Chả lẽ tôi bắt hai người ấy bú. Bề gì họ cũng giữ thể diện chứ? ôi thôi, ông nói cái điệu ăn trớt không hà. Để tôi gọi điện thoại cho nhỏ Hoa rồi tôi lại nhà nó ngủ đêm nay. Hứ, chỉ có việc bú một chút mà cũng không thèm làm. Để rồi tôi sẽ đưa cả chục đứa về đây đụ trước mặt ông cho ông chán tôi luôn thể.
Nói xong Bích vùng vầng đi lại phía mấy điện thoại. Thầu khoán Thảng nhún vai rồi leo lên thang lầu.
Bích chờ điện thoại reo mấy phút mới nghe tiếng Mai Hoa ở đầu giây bên kia.
Rồi nàng lấy theo một bộ quần áo ngủ, leo lên xe.
Mai Hoa chờ Bích ở cửa ngõ. .
Nàng hỏi:
– Giận ông Thảng hay sao mà chị nhất định lại nay ngủ đêm nay?
Bích cười tươi như hoa:
– Mình phải giả bộ giận ổng, mới có cơ hội để đi hoang trong đêm nay chứ! Em khờ quá!
Chị định chơi trò gì, đêm nay?
– Mình đi vào Chợ lớn rồi lên Arc-en-ciel xem có kép nào thì bắt về làm thịt.
– Chị định chơi trò bắt bò lạc đấy à? Lại bắt chước mấy ông rừng mỡ rồi. Thôi, em can chị. Chuyện ấy nguy hiểm lắm.
– Mình phải lựa người chứ. Trông có vẻ lương thiện mới đưa về nhà, ai dại gì dắt về một gã bất lương.
– Làm sao nhìn bề ngoài mà chị biết được bề trong? À em nghĩ ra rồi! Nếu chị không sợ thì mình cùng đến nhà chị Thu chơi. Bắt chị ấy đi tìm kép cho hai đứa. Chị Thu có sẵn cả tá đàn ông!
– Ô kê.
Thu ngạc nhiên khi thấy Hoa và Bích đến thăm, và rủ nàng cùng đi ăn bên Khánh Hội.
Bích nói:
– Tôi thích cái nhà hàng cơm Tây ở bên Khánh Hội. Không khí nơi đó rất sang trọng, ấm cúng: Nhưng mình thì thích nhất là trong khi ăn ở đấy mình tha hồ nói
chuyện bằng tiếng Việt mà chằng sợ ai nghe lỏm! Tha hồ nói tục. Nói cho sướng miệng.
Thu cười cười:
– Bộ ở nhà chị Bích không được nói tục à?
– Đâu có dám. Kẻ ăn người ở nó cười cho thối mũi. Còn ông xã của mình bây giờ cũng ngủ riêng phòng rồi, chẳng có ma nào để mình nói tục cho họ nghe cả.
Thu và Mai Hoa lăn ra cười. Thu nói:
– Nếu Hoa và chị Bích cần thì mình đi tìm kép ngay kẻo để qua tám giờ tối bọn họ kéo nhau đi chơi hết thì khó kiếm đấy. Đêm nay mình về hội đồng một bữa cho nó đã.
– Bề hội đồng? Hoa reo lên. Thế thì tuyệt cú mèo!
Bích hỏi: …
– Liệu chừng Thu có thể quơ được mấy trữ?
Thu ngẫm nghĩ:
– Xem nào, bọn mình ba đứa thì phải rủ ba kép.
Được rồi, mình lên xe. Lại nhà kép này rồi nhờ hắn đi tìm hai ông mãnh kia. Mình sẽ hẹn cả tất cả đến nhà này. Để ba đứa mình đi ăn đã chứ.
– Thế không rủ họ đi ăn à?
Thu xua tay:
– Bọn mình ngồi ăn với nhau thú hơn. Chị Bích vừa bảo chị thích nói tục trong lúc ăn cơ mà. Có sự hiện diện của kép không nói tục được. Vì họ không phải bạn thân của chúng mình.
Đến nhà Đạt, Thu dặn dò xong, cả ba kép sang Khánh Hội, vào tiệm cơm Tây. ..
Đang cầm men xem, bỗng Mai Hoa hỏi:
– Em hỏi hai chị điều này. Theo các chị thì ăn thịt bò nó kích thích hơn hay là tôm, cua, sò, hến?
Bích nói:
– Thịt bò chỉ bổ thôi, không kích thích đâu. Bọn mình phải làm món súp bouillabaisse, xức thêm vài con tôm nữa, nhất là hào, mới có sức trong đêm nay.
Thu cười nho nhỏ:
– Ăn tôm, sò vào rồi, kép nào mà chịu mấy bà cho thấu. Bắt bọn họ đụ cả đêm là cái chắc!
Mai Hoa cười phụ họa:
– Ông nào không cứng lên nổi thì bắt phải bú.
Thu nói với Bích, chỉ vào Mai Hoa:
– Nó là vô địch về môn bắt kép bú lồn đấy chị Bích.
Phải ba ông hay bốn ông bú nó mới đã ?
– Ê, đừng có đặt chuyện nghe! Coi chừng em sẽ khui ra vụ chị đụ mấy ông Mèo đấy !
– Ta đâu có sợ mi kể chuyện ấy cho chị Bích nghe. Ta còn định rủ hai người hôm nào cùng nhau bắt vài tên lông lá về bề hội đồng cho nó đã đời. Chị Bích có dám
xài bọn ấy không?
– Mình chưa thử. Nhưng cũng chẳng sợ gì. Nghe nói tụi nó dở ẹc chứ có hay ho gì đâu. Chưa đút cu vào đã ọc sữa ra rồi. Có thật vậy không Thu?
Thu gật đầu:
– Đúng. Em thú thật có xài qua bọn nó rồi. Tụi nó chỉ làm được năm phút là nhiều. Duy có điều tụi nó làm mạnh lắm. Làm hùng hục, như trâu bò vậy đó!
Mai Hoa cười ranh mãnh:
– Như vậy muốn cho đã, mỗi đêm chị Thu cần phải tìm cho ra năm tên lông lá ? Mỗi tên làm năm phút, năm lần năm là hai mươi lăm phút. Chắc tạm đủ dose.
Thu phát vào vai Mai Hoa:
– Đồ quỉ chỉ nói bậy ! Năm thằng nó làm một lúc thì la tét lồn còn gì hừ! Ranh con chỉ đặt chuyện!
Cả ba cười sặc sụa, tuy cười nho nhỏ.
Hai bà đầm ngồi bàn kế bên xì xào với nhau:
– Ba đứa con gái này nói líu lo rồi cứ rũ ra cười với nhau. Chả biết chúng nó bàn chuyện gì? Chắc lại chuyện ngủ với trai sướng quá phải tả lại cho bạn nghe.
Tuy hai bà đầm chỉ nói nhỏ vừa đủ nghe, nhưng bọn Thu cũng nghe được. Thu trề môi:
– Mấy mụ này thì làm gì có kép! Bọn tây đực còn bận đi tìm gái Việt, gái Lào, gái Cao Miên. Mấy mụ này thèm cặc nhỏ dãi ra nên ganh với kẻ khác. Chắc lát nữa
về nhà mấy mụ bắt chó liếm lồn chứ chằng sai.
Bích cười ngặt nghẽo:
– Ừ mấy bà đầm ưa cái mục cho chó liếm lắm à, có khi nào mấy bả cho chó chơi không nhỉ?
Thu nói nhanh:
– Có chứ sao không? ở nhà em có một cuốn phim 16 ly quay cảnh chó berger đụ đầm… đụ thật sự…
Mai Hoa tròn mắt:
– Thật đấy à? Lát nữa về chiếu cho xem đi.
– Ờ, ta sẽ chiếu cho mi xem. Có khi mi xem rồi sẽ bắt chước mấy mụ đầm mua chó berger về chơi để rút kinh nghiệm cũng chưa biết chừng!
Mai Hoa đấm vào lưng Thu:
– Chị làm như em thiếu thốn lắm vậy đó. Sở dĩ em không có kép sẵn là vì em không muốn bị ràng buộc đó thôi. Nếu em muốn thì sẽ có hàng chục kép sẵn sàng phục vụ ngay.
– Ta biết. Thôi tính tiền rồi về kẻo bọn tụi nó đợi.
Bích hỏi:
– Đạt có phải là kép thường trực của Thu không?
Thu xua tay:
– Không. Hắn chỉ mới được em cho chơi có một lần. Sở dĩ em bảo hắn đi tìm hai ông nội kia là vì hắn biết nhà của Hùng và Dũng.
– Hắn thuộc loại nào? Bích lại hỏi nữa. Ý tôi muốn hỏi Thu hắn có bản lãnh trong khi chiến đấu với Thu ở trên giường hay không?
Thu đáp:
– Ông nội Đạt này tầm thường lắm. Còn hai ông Hùng và Dũng thì khá. Vì vậy em mới sai Đạt đi tìm mấy ông kia.
Phần 17: Đam Mê
Ba người kéo nhau về nhà Thu. Sau khi cả ba đều trút bỏ áo quần, họ chỉ khoác áo kimono bên ngoài bộ đồ lót.
Thu chuẩn bị mấy chiếu phim và căng tấm vải táng lên tường để dùng làm màn ảnh.
Bích và Mai Hoa háo hức ngồi chờ đợi. Thu có bốn năm bộ phim con heo định đem ra chiếu hết để đãi khách. Sắp sửa tắt đèn để chiếu thì có tiếng gõ cửa. Thu ra mở cửa. Đạt ló đầu vào.
Thu hỏi:
– Có gặp bọn Hùng và Dũng không?
Đạt lắc đầu:
– Xui quá! Tụi nó có party, ra đi từ lúc chập tối.
Mình chạy quanh các nơi sục xạo tìm kiếm nhưng chẳng gặp tên nào. Bây giờ làm sao?
Đạt đã tiến vào phòng khách. Hắn nhìn Mai Hoa một cách chăm chú. Hắn thấy Mai Hoa đẹp quá. Hắn nghĩ đêm nay hắn sẽ được chơi em này vì Thu đâu có gọi hắn lại để đấu hót xuồng.
Thu lộ vẻ thất vọng:
– Không có Hùng và Dũng thì kể như cuộc vui buổi tối nay xem như bắt thành. Chán quá nhỉ?
Đạt cố vớt vát:
– Hay mình cứ nhập cuộc trước. Lát nữa gọi lại nhà tên Dũng xem hắn về chưa.
Thu lắc đầu:
– Không được. Bọn họ đã đi du hí thì nhiều hy vọng là sẽ đi cả đêm. Còn lại một mình anh, em sợ ràng anh chỉ phục vụ riêng em không thôi cũng đủ làm anh phờ ráu rồi, có đâu còn sức lực để phục vụ hai người bạn em đây. Vậy mình hoãn lại, chờ dịp khác vậy. Cám ơn anh đã lặn lội đi tìm mấy ông kia hộ em. Bầy giờ anh có thể về được rồi. Chúc anh ngủ ngon đêm nay.
Vừa nói Thu vừa đi lần về phía cửa. Đạt cố nhìn Mai Hoa một lần chót rồi bước ra.
Thu vừa quay vào, Mai Hoa đã lên tiếng:
– Chị Thu ác lắm. ông Đạt đêm nay làm sao ngủ thẳng giấc được.
Thu nhún vai:
– Kệ ông ấy chứ. Nếu để ổng ở lại đây mình sẽ bực mình thêm. ông chỉ có khả năng phục vụ một người thôi. Phục vụ tàm tạm, chứ chẳng có xuất sắc gì cả. Vậy thời trong ba đứa đây, ai ăn ai nhịn?
Bích thất vọng. Nàng bỏ nhà đi hoang đêm nay với chủ đích là tìm trai để thỏa mãn. Té ra chẳng có ma nào. Nàng dục Thu:
– Thôi, lắp phim vào chưa? Tắt đèn đi. Mình xem mấy cuộn phim con heo này cho đã ghiền vậy.
Mai Hoa và Thu cười xòa.
Đã biết là Bích thất vọng vì không được thỏa mãn, Mai Hoa còn chế dầu thêm vô lửa:
– Này chị Thu, lúc nãy thay vì bái bai ông bạn của chị, chị bảo ổng ở lại đây “liếm láp” cả ba đứa mình thì cũng còn có trò vui, hơn là chẳng có gì hết!
Thu nheo mắt:
– Bộ em định bắt ổng làm chó berger suốt cả đêm à?
Còn phần ổng thì sao? ác vừa vừa chứ cô!
Thu lắp phim vào mấy chiếu. . .
Bích hỏi:
– Phải cuốn phim đầm cho chó chơi đó không? Xem phim ấy trước, rồi mấy phim kia xem sau cũng được.
– Đúng rồi. Em biết chị và nhỏ Hoa muốn xem cảnh lạ trước mà.
Đèn tắt. Mấy chiếu chạy rè rè. Trên khung vải hiện ra một chị đầm, trạc ngoài ba mươi, tóc vàng. Chị đầm đang pha cà phê chế vào hai cái ly đặt trên bàn ăn. Rồi một ông Tây từ trong buồng đi ra. ông Tây mặc binh phục, đeo lon trung sĩ. ông Tây ôm chị đầm hôn một phát rồi cả hai ngồi uống cà phê. Cạn ly cà phê xong ông Tây đứng lên. Một hàng chữ phụ đề hiện ra ở dưới:
– Thôi anh đi nghe. Phải vô trại cho kịp giờ. Ở nhà em có con chó làm bạn cũng đỡ buồn. Kỳ nghỉ phép sau anh sẽ ở nhà lâu hơn.
Hai anh chị ôm nhau hôn. ông Tây luồn tay vào váy của chị đầm, móc móc ngón tay độ một phút thì buông chị đầm ra. Chị tiễn anh ra cửa.
Thu giảng giải:
– Đây là một phim câm nhưng có phụ đề xem cũng dễ hiểu. Phim câm không có phụ đề xem chán lắm.
Trên màn ảnh, ông Tây vừa khuất dạng thì một con chó loại shepherd xuất hiện. Con chó chồm chồm lên người chị đầm. Chị này lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp bơ Bretel, rồi chị cởi áo đầm ra. Bên trong chị không có mặc đồ lót. Chị ngồi xuống ghế sofa, dạng hai chân ra, rồi lấy tay quẹt bơ từ trong hộp trét khắp mu.
Chị vừa trét bơ xong, búng tay một phát, con chó chồm hai chân lên ghế, le lưỡi ra liếm liếm mu chị đầm. Chị này chống hai khuỷu tay xuống ghế, mắt lim dim, hai chân chị càng dạng ra xa hơn. Ngực chị phập phồng, lên xuống.
Vài phút sau con chó đã liếm sạch bơ. Nó luồn lưỡi vào giữa hai mép. Chị đầm giúp nó bằng cách lấy tay banh hai mép lớn ra.
Khán giả nhìn thấy lưỡi của con chó liếm xung quanh cái lỗ. Chị đầm trân người rồi nẩy nẩy đôi mông, mắt chị lờ đờ.
Chó liếm chừng mấy phút thì chồm hẳn người lên. Nó định đút con cu của nó vào lỗ của chị đầm. Cu của con chó dài và hơi cong cong.
Chị đầm xua xua tay. Chị nắm hai chân con chó nay xuống. Rồi chị quì xuống sàn. Đầu chị cúi thấp, mông chị đưa lên cao. Trong tư thế này người xem thấy rất rõ tất cả bộ phận của chị với lông lá xúm xuê.
Con chó đưa mũi cọ vào cái mu. Mũi nó phập phồn. Ý chừng nó hít vào từng hơi dài. Con chó hít như thế một chập khá lâu. Có lẽ nó đã quen với cái mùi này. Vài phút sau, chị đầm ngoái cổ lại ra dấu cho nó. Con chó chồm hai chân lên lưng người đàn bà, rồi nó đẩy cu vào. Nhưng nó để trật chỗ. Chị đầm vòi tay về phía sau nắm con cu dài ngoằng của nó. Chị mân mê, vuốt vuốt cu chó, vọc lên vọc xuống. Chỉ một thoáng là cu của con chó dài thêm ra: Trông nó đỏ hỏn.
Bây giờ chị đầm đã hướng cu của con chó vào đúng cái lỗ Con chó nắc mạnh một phát. Cu nó lọt vào hết một nửa. Rồi con chó liếp tục đẩy vào rút ra. Giống như lúc nó chơi chó cái.
Mỗi lần con chó đẩy một cái thì chị đầm lại nhủi đầu về phía trước vì sức của nó rất mạnh.
Tiếng mấy chiếu phim chạy nghe rè rè, ngoài ra không nghe một tiếng động nào khác. Cả ba khán giả đều chăm chú nhìn lên màn ảnh, theo dõi từng động tác của
người và vật, hai diễn viên chính của cuốn phim.
Trên màn ảnh, bỗng hiện ra những hàng chữ phụ đề:
– Oh… oh! Tao sướng quá Kiki ơi.. mày làm tao sướng quá… mày làm hay hơn và… mạnh hơn thằng Andre nhiều..: Ráng lên…. chút nữa tao… tao sẽ cho… mày ăn thịt bò! Oh… oh…
Mai Hoa cười ré lên:
– Con chó này tốt số quá ! Vừa được đụ chủ lại vừa được tẩm bổ thịt bò !
Bích nói:
Nó đụ dai quá, tự lúc nãy tới giờ mà vẫn chưa ra.
Thu lên tiếng:
– Chó chơi dai lắm chứ! Bộ chị Bích chưa từng nhìn mấy con chó mắc lẹo với nhau bao giờ à?
– Lâu rồi, hồi còn nhỏ, ở dưới tỉnh thì có nhìn thấy nhưng hồi ấy mình còn là con nít có biết gì là lâu với mau.
Mai Hoa suýt suýt:
– Hai bà có ngồi im để xem phim hay không ! Xem kìa, con chó thè lưỡi ra rồi, chắc nó sắp ra.
Trên màn ảnh con chó đang nắc mau. Nó làm lia lịa một lúc rồi ngưng.
Lại có hàng chữ phụ đề hiện ra:
– Oh… oh… mày ra rồi đó Kiki… mày làm tao sướng quá mày ra nhiều quá… khí của mày nóng quá…
Mấy phút trôi qua… con chó ra rồi nhưng nó vẫn chưa rút ra. Nó tiếp tục ôm lưng người đàn bà bằng hai chân trước.
Thu giảng giải:
– Khi hai con chó chơi nhau, con đực ra rồi cũng phải lâu lầm nó mới xìu xuống. Chưa xìu xuống nó chưa rút ra được.
Chị đầm thì cứ đẩy cái mông về phía sau… Một lát khi cu chó đã xìu, nó vừa rút ra thì chị đầm nằm vật xuống thảm, lim dim mắt…
Cuốn phim tới đây thì chấm dứt.
Mai Hoa cười khúc khích:
– Coi bộ chị đầm sướng lắm. Cu của con chó dài ngoằng.
Bích phụ hoạ:
– Chẳng những dài mà còn cong cong nữa…
Thu hỏi Mai Hoa:
– Em có dám thử cho chó chơi không? Chị có thể mượn chó của một người quen, nó to và khỏe y như con chó mình vừa xem trong phim.
Hoa phát vào vai Thu:
– Thôi đi chị? Chỉ có tụi đầm nó mới dám để chó chơi chớ người mình làm sao chịu nổi. Của mình đâu có sâu như của tụi đầm. Cu chó nó đâm rách tử cung thì chết!
Bích cười cười:
– Cho chơi thì không dám chứ để cho nó liếm thì Mai Hoa đâu có ngán phải không?
Mai Hoa vênh mặt:
– Ừ, trông cái lưỡi con chó nó lè ra liếm liếm khiến em cũng phát nứng! Em vẫn thích được liếm, hai chị đều biết cả mà. Rồi cả ba người đàn bà ôm nhau cười rũ rượi…
Đêm hôm ấy họ ngủ chung một giường. Đây là một cái giường Hồng Ông, khá rộng, có lo so nhún nhảy…
Bích nghĩ nếu có Thu nhập bọn thì đảng buôn lậu của nàng có thêm một kiện tướng, thêm vây thêm cánh…
Bích biết rất rõ yếu điểm của những người có quyền thế
“Bọn đàn ông có ông nào thấy gái đẹp mà chê bao giờ… Nhiều ông điêu đứng vì đàn bà nhưng họ vẫn dại gái đều đều. Con nhỏ Thu này vừa đẹp lại vừa dâm, thích đụ, nó mà chịu nhập bọn với mình và con Hoa thì có khối thằng sẽ phải chết… và mình tha hồ tung hoành, hốt bạc…”
Nghĩ vậy nên Bích thủ thỉ ngỏ lời mời Thu gia nhập đảng buôn lậu của nàng.
Thu nghe Bích nói về chuyện buôn lậu thì ngạc nhiên. Nàng đâu có ngờ Bích và Mai Hoa là hai trùm buôn lậu. Thu nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
– Chị để cho em suy nghĩ một vài ngày. Em sẽ trả lời sau. Nhưng mà… nếu em theo chị và Mai Hoa thì em phải nghỉ sở làm à?
– Chứ sao! Làm nghề này thì em còn cần gì phải đi làm nữa. Hay là em… tiếc mấy ông Tây, ông Mèo.
Thu đấm vào vai Bích:
– Chị này ! Em đã bảo sở dĩ em cho tụi nó chơi là vì sự bắt buộc thôi chứ ai mà ham tụi nó. Vừa thọc vào được ba cái là rớt đài rồi, chán ngắt. Rồi lại còn phải chịu đựng mùi mồ hôi của tụi nó nữa cơ chứ!
Bích dụ dỗ:
– Ừ em bỏ quách sở của mấy thừng mũi lõ mất xanh ấy đi Để chị sẽ giới thiệu cho em vô số tướng tá người mình, tất cả đều thuộc loại nịnh đàn bà, nhất là đàn bà
đẹp như em. Tha hồ cho em bắt tụi nó hầu hạ…
Thu cười rúc rích:
– Vậy thì nhất rồi. Sẽ có nhiều kép, đủ để cho mình thỏa mãn, đêm bảy, ngày ba… có phải không chị?
Mai Hoa chêm vào:
– Rồi bọn mình sẽ tổ chức những đêm bề hội đồng mút mùa lệ thủy, cho nó bõ những lúc vầng đàn ông như đêm nay chẳng hạn…
Phần 18: Đam Mê
Hôm nay là ngày thứ bảy cuối tuần. Tướng Đỗ chuẩn bị về Sài Gòn gặp bạn bè. Trước khi rời căn cứ quân sự đặt dưới quyền chỉ huy của ông, tướng Đỗ đã thu xếp cho thuộc hạ đón ba bà bạn của vợ ông lên đây chơi. Bốn bà sẽ họp nhau suốt ngày đêm. Chuyện gì chứ chuyện “xòe” thì các bà có thể ngồi với nhau mấy ngày liền cũng không chán! Cơm nước thì đã có đám lính hầu hạ.
Yên trí là có đám quân “tướng sĩ tượng” cầm chân vợ, nên tướng Đỗ thơ thới hân hoan về Sài gòn. Trước là để gặp đám bạn bè, bầy cuộc ăn nhậu, du hí, sau là để
gặp một người đẹp mà người ta mới giới thiệu cho ông.
Tuy chưa gặp người đẹp bao giờ nhưng ông có nghe đồn bà ta có sắc đẹp mê hồn, ăn nói lịch thiệp, có học thức, và bà ta giao thiệp rất rộng. Giới thượng lưu, giàu có ở Sài gòn đều biết bà ta. Chỉ riêng có ông đỗ mới chỉ nghe danh thôi chứ chưa được gặp mặt.
Nhà riêng của ông Đỗ nằm trong một khu vực sang trọng gồm toàn biệt thự, phần lớn đều do ngoại kiều làm chủ, cho nên những mục du hí diễn ra ở đây thì chỉ có mấy tên cận vệ thân tín của ông biết mà thôi.
Chiều nay ông Đỗ có hẹn gặp bà thầu khoán Nguyễn Thảng tại đây.
Tên tài xế lái chiếc xe riêng của Bích vừa cho xe ngừng trước thềm nhà. Bích ra lệnh cho nó:
– Tư à ! Mày cứ lái xe về đi. Không cần chờ tao. Bao giờ tao gọi về bảo mày đến đón tao thì hãy đến.
Bích khoan thai bước vào phòng khách. Nàng không mặc áo dài, như phần đông các bà trong giới thượng lưu mỗi khi họ đi đến gặp một nhân vật nào đó. Nàng mặc một chiếc áo đầm loại áo dạ hội, hở vai, trông rất khiêu gợi.
Lý ra thì hôm nay nàng phải đi cùng với Mai Hoa đến đây nhưng Bích bàn thảo với Mai Hoa là hai người cùng đến chỉ để gặp có một mình ông Đỗ thì e bất tiện.
Nàng giao phó cho Mai Hoa vai trò đi giao thiệp với một ông quan năm, người trực tiếp chỉ huy vùng sát biên giới, nơi tổ chức buôn lậu của hai nàng sẽ chuyển hàng về.
Bộ tham mưu của vợ chồng Nguyễn Thảng biết rõ là mặc dù có lệnh của tướng Đỗ đi chăng nữa nhưng nếu người chỉ huy trực tiếp khu vực này muốn ngăn chặn hay giữ đám thủ hạ của họ thì ông ta vẫn có thể làm như thường. Vì vậy Bích chỉ định cho Mai Hoa sẽ đi gặp ông quan năm kia, sau khi nàng gặp tướng Đỗ ngày hôm nay.
Tướng Đỗ nâng bàn tay của Bích lên hôn, một cử chỉ nịnh đầm kiểu tây phương mà ông ta vẫn làm mỗi khi gặp một người đàn bà đẹp. ông Đỗ chỉ thích giao du với đàn bà đẹp trong giới thượng lưu. Vì ông ta từng ở bên Pháp, cho nên ông chỉ muốn gặp những người đàn bà có nét quí phái và nói tiếng Pháp trôi chảy.
Vừa gặp mặt Bích, tướng Đỗ đã nói thầm:
– Chà, con nhỏ này đẹp ác. Mình phải tìm cách chiếm đoạt nó mới được. Chẳng biết nó đến gặp mình để nói chuyện gì đây?
Tướng Đỗ mời Bích uống rượu khai vị ông ta đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn để mời người đẹp, sau khi thảo luận với nàng về việc mà nàng muốn nhờ vả.
Chiếc áo dạ hội Bích đang mặc, màu đen tuyền và may bằng vải “tuồn” loại đắt tiền. Nó bó sát người nàng và có một đường xẻ từ gấu áo lên đến đùi trên, giống như kiểu áo xường xám của người Tàu.
Mỗi khi Bích đổi thế gác chân thì đường xẻ của chiếc áo để lộ ra một bên đùi trắng muốt, thon dài.
Tướng Đỗ không ngớt liếc về phần da thịt để lộ ra. Cả phần trên ngực của người đẹp. Chiếc áo chỉ che có một nửa phần của bộ ngực. Tướng Đỗ nuốt nước miếng
mỗi khi ông ta chiêm ngưỡng nửa phần của đôi gò bồng đảo no tròn lồ lộ trước mặt.
Phía dưới, phần đùi trắng và thon cũng là mục tiêu của những cái liếc kín đáo.
Người đẹp cũng liếc tướng Đỗ, và không ngớt nở những nụ cười duyên. Nàng nhắc cho tướng Đỗ nhớ là nàng đã nhờ một người quen thân của ông thưa chuyện với ông trước về việc làm ăn của nàng. Và ông đã nhận lời sẽ giúp đỡ tổ chức của nàng, vì vậy hôm nay nàng mới đến gặp ông để thảo luận về sự chia chác mối lợi.
Nghe người đẹp nhắc tướng Đỗ mới sực nhớ ra là người bạn thân của ông đã trình bày cho ông biết về dự tính của vợ chồng Nguyễn Thảng. Theo như sự trình bày
của ông bạn thân thì vợ chồng Nguyễn Thảng định nhập cảng lậu các loại mỹ phẩm và rượu mạnh, thuốc lá, qua ngã biên giới để đưa về Sài gòn, Chợ lớn. Nếu tướng Đỗ che chở cho các chuyến hàng đi lọt thì tổ chức của vợ chồng Thảng sẽ nộp thẳng cho ông một khoản tiền. Cứ mỗi chuyến hàng thì nộp tiền một lần.
Nhớ lại vụ nây, tướng Đỗ có hơi nghĩ ngợi. Ông ta nói thầm:
“Tụi này nó định tổ chức buôn lậu mà lại tính kéo mình vào phe của tụi nó. Chà! Cũng có nguy hiểm chứ chẳng phải chuyện đùa. Lỡ ra Hoàng Thượng hay ông Tổng Tư Lệnh biết được mình che chở bọn nó thì.. thì… mình cũng có thể mất chức lắm chứ!
Nghĩ thế nên ông Đỗ nói:
– Tôi rất muốn giúp bà, nhưng chuyện này xem ra có phần nguy hiểm đấy! Mọi sự trót lọt, êm ru thì không sao nhưng nếu để lộ ra, có đứa nào đó nó tâu với quốc trưởng hay với đại tướng Sa lăng (tổng tư lệnh) thì tôi sẽ bị cách chức ngay!
Nghe tướng Đỗ nói vậy, Bích vội vàng liếc tình một phát. Nàng nở một nụ cười duyên, để lộ hai lúm đồng tiền:
– Thưa, tôi không nghĩ là công việc có thể bị lộ. Chúng tôi đã bố trí, các chuyến hàng đều được bảo mật tối đa. Mỗi chuyến sẽ theo một lộ trình khác nhau. Nơi
chúng tôi nhận hàng cũng sẽ thay đổi luôn luôn. Thú thật với ông, ví dụ như ngày xưa, tức là nếu chúng tôi chuyển hàng vào thời kỳ chưa có những cuộc giao tranh giữa quân bên kia và quân của chính phủ, thì chắc chắn chẳng có ai biết được vì chúng tôi toàn đi xuyên rừng. Không có quân đội trấn đóng trong rừng thì ai vào trong đó mà theo dõi công việc của chúng tôi?
– À, nói gì thời xưa, lúc còn thái bình! Bây giờ chỗ nào cũng có sự hiện diện của VC mà có sự hiện diện của chúng, tất phải có sự hiện diện của quân đội.
Quân đội được giao phó nhiệm vụ kiểm soát toàn diện vùng biên giới. Bây giờ tổ chức buôn lậu của bà đi trong vùng đó, làm sao tránh được sự theo dõi của các đơn vị trú đóng ở đấy?
– Thưa theo tôi nghĩ, ông có thể ra lệnh cho các đơn vị trong vùng chuyển quân qua khu vực khác, gọi là hành quân trong vòng hai ngày. Khi hàng đã chuyển qua khỏi khu vực, ông lại cho họ trở về, vậy là xong. Chúng tôi sẽ thông báo trước về lộ trình để ông lấy tọa độ, ra lệnh hành quân.
Tướng Đỗ nín thinh. ông suy nghĩ:
“Làm như con nhỏ nói cũng được. Nhưng tránh được sự ngờ vực của đám ở dưới thì dễ chứ làm sao tránh được sự ngờ vực của viên trung tá chỉ huy đơn vị trú đóng ở đấy ! Chẳng có tin tức tình báo gì ráo, bỗng dưng cho lệnh hành quân đi, về trong hai ngày thì hắn phải nghi ngờ chứ.”
Tướng Đỗ nói ý nghĩ của mình cho Bích nghe. Người đẹp vội trấn an:
– Thưa em sẽ cho cô em gái lên vùng biên giới gặp ông chỉ huy đơn vị. Nó sẽ thuyết phục ông ấy.
– Bằng cách nào?
Bích chúm chím cười:
– Thú thật với ông, chúng tôi cũng đã có nghĩ đến vấn đề ấy ông chỉ huy vùng biên giới cũng sẽ có phần.
Hơn nữa, em gái tôi nó giỏi về khoa giao thiệp với đàn ông lắm. Tôi tin chắc nó sẽ thuyết phục được ông kia giữ kín chuyện !
Tướng Đỗ nhường mắt nhìn Bích:
– Như vậy, tôi sẽ phải trực tiếp ra lệnh cho ông ta? Và ông ấy sẽ biết tôi cũng đã có được chia phần?
Bích cười duyên, gác đùi tréo qua một bên để cho đối phương nhìn thấy rõ phần đùi trên của nàng:
– Thưa, tôi nghĩ, nếu ông ta thông minh và là người hiểu thời thế thì ông ấy sẽ không thắc mắc gì cả về lệnh trên ông ta mới chỉ là trung tá.
Tướng Đỗ gật gù:
– Dù cấp của ông ta nhỏ nhưng tôi cũng phải thận trọng… Thôi bây giờ mời bà qua phòng ăn dùng cơm với tôi Trời tối rồi, bà cũng đã đói bụng rồi chứ?
Bích đứng dậy. Nàng luôn luôn giữ nụ cười.
Trong phòng ăn, ngoài bộ bàn ăn, còn có một ghế sofa dài kê sát tường. Nhìn thấy chiếc ghế sofa vừa lớn vừa dài kê tại đây, Bích biết ngay công dụng của nó. ít có ai kê ghế này trong phòng ăn, dù rằng phòng ăn rộng đi nữa.
Bích nghĩ:
“Chiếc ghế này được dùng làm bãi chiến trường đây mà? Khỏi phải đưa nhau lên lầu! Đi xa quá. Và chẳng lẽ lại đưa nhau ra phòng khách để làm tình? Phòng khách trống trải quá!”
Tướng Đỗ ép người đẹp uống rượu champagne. Bích đâu có ngán. Nàng uống cạn. Lại rót đầy ly khác.
Vừa ăn nàng vừa thuyết phục tướng Đỗ nhận lời, vì thật ra ông ta đã nhận lời đâu. ông ta chỉ mới thảo luận và đưa ra những câu hỏi, thế thôi. Nàng nghĩ: mình phải làm cho anh chàng này thèm nhỏ dãi ra. Hắn phải thuận theo phe mình thì mình mới cho hắn đụ. Và mình phải áp dụng đủ mọi mánh khóe, đủ mọi kỹ thuật để làm hắn ta mê mệt mới được!
Nghĩ vậy nên Bích giả vờ ngà ngà say. Nàng ngồi sát lại tướng Đỗ hơn, thỉnh thoảng lại để cho cánh tay trần tròn lẳn của nàng chạm vào người ông ta, trong lúc nàng gắp thức ăn.
Một lát, bỗng dưng nàng đổi cách xưng hô, giả vờ lè nhè :
– Nếu anh không thuận che chở cho bọn này kiếm ăn thì… em sẽ không gặp lại anh lần thứ nhì nữa. Em sẽ giải tán tổ chức, bỏ ý định buôn lậu, chỉ hành nghề thầu khoán thôi. Vậy thời mời anh uống với em một ly rượu này rồi em xin kiếu từ anh.
Tướng Đỗ hoảng hốt ông ta choàng tay qua vai Bích:
– Tôi đã từ chối đâu. Bà à… à… em hãy để chầm chậm cho tôi suy nghĩ một chút.
Nhân lúc tướng Đỗ đang choàng tay qua vai nàng, Bích bèn ngả đầu vào vai ông ta. Mùi nước hoa Guerlain từ suối tóc dài của nàng bay tỏa ra, một mùi thơm thật
quyến rũ, khiêu gợi. Thêm vào mùi nước hoa là mùi đàn bà thoảng nhẹ từ người nàng khiến ông Đỗ ngây ngất.
Ông nâng cằm của người đẹp lên định hôn, nhưng Bích khẽ né tránh. Nàng vẫn giữ nụ cười và ánh mắt nàng long lanh nhìn vào thẳng vào mắt đối phương.
Tướng Đỗ năn nỉ:
Cho anh hôn một cái đi.
– Em sẽ cho anh hôn, hôn mấy cái cũng được, anh có thể hôn khắp người em nữa, nếu anh long trọng hứa với em rằng anh thuận giúp đỡ, che chở chuyện làm ăn của em.
Tướng Đỗ ngần ngừ. Lý trí của ông bảo trọng chuyện này không thể nhận lời bừa bãi được, cần phải do ý các sĩ quan đang nắm quyền chỉ huy ở vùng ba biên giới. Nhưng nhìn ánh mắt tình tứ, sắc đẹp mê hồn của Bích ông không muốn bỏ lỡ một dịp may.
Ông Đỗ tự nhủ:
– Mấy đứa ở vùng ba biên giới nếu được chia phần thì chắc chắn tụi nó không phản mình đâu. Bây giờ con mồi đã ở trong tầm tay nếu để nó vuột mất thì phí của trời quá. Dễ gì gặp được một người vừa đẹp vừa duyên dáng thơm tho như con nhỏ này.
– Sao, anh tính liệu có được không, anh Đỗ? Bích lên tiếng hỏi.
Tướng Đỗ hỏi lại:
– Trước khi nhận lời, anh muốn biết mỗi chuyến hàng em sẽ chia phần cho anh bao nhiêu.
– Cái đó còn tùy số lượng hàng. Nhưng em bảo đảm khoản tiền nộp cho anh mỗi chuyến làm ăn trót lọt sẽ xứng đáng. Nếu anh thuận hợp tác, thì mình còn làm ăn
dài dài kia mà. Nếu sau này xét ra khoản tiền nộp cho anh chưa xứng, em sẽ tự ý đưa thêm. Anh đừng lo. Chỉ cần anh hứa sẽ bảo vệ, che chở bọn này thì anh sẽ có thể mua thêm mấy cái biệt thự nữa, trong vòng vài năm thôi.
Trong khi Bích nói, tướng Đỗ nhìn nàng mê mẩn. Ông ta cúi xuống khẽ hít mùi riêng của nàng từ nách bay thoảng ra.
Ông Đỗ có một nhược điểm đó chính là mùi riêng của từng người đàn bà, từ nách của họ tỏa ra. Nếu đó là một mùi hôi thật sự thì ông ta lại sợ. Đã từng có nhiều đàn bà đẹp đến với ông ta với dụng ý mồi chài để lợi dụng nhưng ông Đỗ đẩy họ ra chỉ vì mùi hôi nách của họ nặng quá Nặng tới nỗi không thể lấp được mùi nước hoa họ xức đầy người!
Ngược lại, đối với mấy bà chẳng có mùi gì cả thì ông Đỗ cũng không thích nốt. Đàn bà mà không có mùi riêng, không hấp dẫn! ông Đỗ thích những người đàn bà như Bích đây, chẳng hạn. Nàng có mùi riêng nhưng chỉ thoảng nhẹ thôi. Hít mùi này mũi ông phập phồng. ông đang bị kích thích. ông cảm thấy cu của ông đang từ từ ngóc dậy trong quần lót.
Bích rất thông minh. Hơn nữa nàng là người từng trải nên nàng biết ông Đỗ đã bị trúng mũi tên ái tình do nàng bắn ra. Nàng thầm cảm ơn Thượng Đế đã ban cho nàng một sắc đẹp kiều diễm, một thân hình nẩy nở, lại cho nàng có một mùi riêng thơm tho khiến đàn ông mê mệt.
Bích nói thầm:
“Coi bộ mi đã mê cái mùi của ta rồi. Đố mi chạy đâu cho thoát. Dù mi có chấp thuận nhập phe với ta thì ta cũng phải để cho mi năn nỉ gãy lưỡi ta mới cho mi chơi. Mi mà đụng phải những ngón nghề của ta thì mi chỉ có chết tới bị thương. Hà… hà… Đó là mi chưa được hít cái mùi lồn của ta mà còn mê mẩn tâm thần như thế, nếu đã hít phải mùi lồn của ta rồi thì mi sẽ biến thành một tên nô lệ của ta thôi. Ha… ha…”
Bỗng tướng Đỗ lên tiếng:
– Từ lúc nãy tới giờ anh mới chỉ được biết em là bà Thảng. Anh chưa biết tên em. Tên em là gì?
Bích chúm chím cười:
– Tên em à? Em là Vân Bích. Tên em xấu lắm, anh cứ gọi em là Madame Thảng, tiện hơn.
– Vân Bích! Tên đẹp đấy chứ? Tên đẹp như người!
Bích ơi, anh đã mê sắc đẹp của em rồi đó. Anh đã từng gặp nhiều đàn bà đẹp nhưng họ không có sức hấp dẫn như em. Nhất là mùi riêng của em, ôi sao mà nó quyến rũ thế. . .
Bích cười rúc nách, nàng nói úp mở:
– Nếu anh chấp thuận nhập bọn với em thì anh sẽ còn được thưởng thức một thứ mùi khác, hấp dẫn hơn mùi nách của em nhiều. Em bảo đảm với anh như vậy. Thế nào, anh trả lời em dứt khoát đi.
– Ừ anh nhận lời che chở cho công việc làm ăn của em đó.
Bích sung sướng:
– Có vậy mới được chứ! Anh long trọng lập lại cho em nghe một lần nữa đi! Được không?
– Được Tôi, Lê Văn Đỗ, hứa và cam kết sẽ giữ lời hứa bảo vệ tổ chức của bà Nguyễn Thảng, tức Vân Bích.
Bích ngồi thẳng lên, nàng vỗ tay:
– Hay lắm! Vậy chúng mình uống một ly champagne gọi là để mừng sự giao ước giữa anh và em ngày hôm nay.
Phần 19: Đam Mê
Tướng Đỗ rót rượu đầy hai ly. Hai người nâng ly uống cạn. Xong, tướng Đỗ vuốt vuốt suối tóc dài hơi quăn của Bích và thuận tay ông kéo đầu nàng cho ngả vào vai ông. Đoạn ông nâng cằm Bích lên, đặt một nụ hôn trên đôi môi mọng đỏ của nàng.
Bích lim dim mắt. Chẳng phải nàng mê đắm nụ hôn này. Nàng chỉ giả vờ say sưa và nàng tưởng tượng nàng đang diễn kịch trên sân khấu. Có thể nàng đang đóng vai Juliet và ông tướng này hào hoa này là kép thủ vai Romeo.
Nụ hôn kéo dài khá lâu. Bích khẽ đẩy ông Đỗ ra. Nàng hít vào, thở ra:
– Anh làm em muốn ngợp thở. Anh làm như anh là tài tử Clark Gable và em là Vivian Leigh không bằng!
Phim Gone With The Wind, mà người ta dịch ra tiếng Pháp là Autant En Emporte Le Ven, đang chiếu ở mấy rạp lớn, anh đã đi xem chưa?
– Chưa. Mình bận công vụ, làm gì có thời giờ. Nghe nói phim hay lắm phải không Bích? Ngày mai, chủ nhật có thể mình sẽ rủ vài người bạn cùng đi xem. À, em thấy anh hôn có đúng điệu không? Có giống tài tử Clark Gable không?
– Ừ anh hôn đúng điệu lắm. Nhưng anh thiếu bộ râu mép.
Tướng Đỗ cười xòa… ông ta ép Bích uống thêm hai ly nữa. Chai champagne thứ nhì đã được khui ra. Tửu lượng của Vân Bích rất cừ nên mấy ly champagne chẳng
thấm vào đâu. Tuy nhiên ông Đỗ thì ngỡ rằng nàng đã say. Nên ông bèn mở cuộc tấn công. ông đặt tay trên đùi nàng ở khoảng da thịt để lộ ra do chiếc áo xẻ lên đến nửa đùi ông vuốt vuốt đùi nàng.
– Da con bé này trơn tru, nhẵn thín và mát lạnh. Ông Đỗ tự nói với mình như thế.
ồng lại cúi xuống hôn vào môi Vân Bích. Lần này trong khi hôn, ông cho bàn tay luồn vào trong váy. Từ chỗ đùi trên, ông cho đạo quân thử năm lần lần tiến dần lên phía trên, lên nữa, lên nữa…
Khi bàn tay ông Đỗ vừa chạm chiếc sì-líp viền đăng-ten của Vân Bích thì nàng nắm tay ông kéo ra:
– Đừng anh. Nhột em.
Ông Đỗ cẩn vào tai Vân Bích và thủ thỉ bên tai nàng:
– Cho bàn tay anh nó thám hiểm chỗ rừng rậm một chút đi Bích! Anh thèm thám hiểm chỗ ấy lắm.
Bích cười khanh khách:
– Chốn ấy là chốn hang hùm. Coi chừng nó nuốt mất bàn tay anh đấy. Không khéo anh sẽ bị mang hỗn danh là tướng “độc chưởng” thì buồn lắm đó nghe!
ông Đỗ cười hóm hỉnh:
“Hang hùm ví bẵng không ai mó, sao có hùm con bọc trong tay?” Em có nghe Chiêu Hổ đối lại thơ của Hồ Xuân Hương chưa?
Không thấy Bích tỏ vẻ quyết liệt, ông Đỗ lại thọc tay vào váy Lần này Bích để cho bàn tay của ông tiến tới một chút. Bàn tay đang đặt trên cái mu, nhưng vẫn còn chiếc sì líp ngăn cản sự tiếp xúc giữa hai làn da.
Mu của Bích nóng hổi. Bàn tay cũng nóng. Ông Đỗ để bàn tay nằm yên trên mu một lát rồi cho nó tiến quân. Đạo quân năm ngón luồn qua cái nịt giây thung. Khi nó vừa đến sát mé khu rừng rậm rạp thì Bích luồn tay vào nắm chặt lấy nó:
– Coi chừng đấy nghe ! Anh không nghe danh cua của phụ nữ kẹp đau như cua biển hay sao mà dám mạo hiểm như vậy?
Nàng định nắm bàn tay của ông Đỗ rút ra, nhưng nghĩ không nên làm khó quá, hắn ta nổi điên lên đè mình xuống mà hiếp dâm thì nó mất thú đi.
Nghĩ vậy nên tay nàng chỉ nắm tay ông Đỗ thôi. Nàng để cho bàn tay ông ta đặt trên mu, nhưng không cho nó ngọ ngoạy.
Tướng Đỗ có học binh pháp của nước Đại Pháp nên biết tùy thời tùy thế. ông ta bèn để đạo quân của ông án binh bắt động tại vị trí vừa tiến chiếm được. Còn lại một đạo quân năm ngón nữa, ông bèn cho nó tấn công ở phía trên.
Khởi thủy, đạo quân thứ hai này mơn man ve vuốt hai má của người đẹp, rồi nó tiến dần xuống phía dưới. Tiến xuống, tiến xuống nữa… Sau khi ve vuốt phần ngực ở phía trên, nó đi xuống chỗ đôi gò bồng đảo. Nó len lỏi, luồn qua làn vải đi vào bên trong.
Bên trong làn vải “tuồn” của chiếc áo đầm, Vân Bích không mặc áo lót. Đạo quân năm ngón mừng hùm. Nó bóp nhè nhẹ một bên gò, một lát nó bỏ gò bên này sang gò phía bên kia. Vẫn bóp nhè nhẹ.
Sau phần bóp bóp, bây giờ năm ngón đang se se một bên núm vú. Chỉ trong nhấy mắt, đầu vú cương hẳn lên. Bích buông một tiếng thở dài. Nàng để cho đạo quân
thứ nhì của đồi phương tự do hành động ở phía trên.
Bỗng đạo quân thứ nhì này bỏ hẳn những vị trí vừa chiếm. Nó không bóp, không se núm vú nữa, nó vòng ra phía sau lưng của người đẹp. à, thì ra nó đang đi tìm mấy cái khuy móc ở phía sau lưng. Phải kiên nhẫn, lâu lắm, đoàn quân năm ngón này mới phá bỏ được hết chướng ngại vật.
Tất cả các khuy móc ở phía sau lưng đã được cởi ra. Bàn tay tuột dần cái áo xuống! Đôi gò hiện ra. Hai đầu núm vú cương lên, đỏ hồng.
Ông Đỗ cúi xuống, cúi thấp xuống nữa. Bây giờ thì một bên núm vú của người đẹp đã nằm gọn trong miệng của ông. Miệng ông bú, tay ông bóp bóp.
Vân Bích lại thở dài… Một lúc sau thì hơi thở nàng trở nên gấp rút. ở phía dưới, nước suối của nàng đã bắt đầu rịn ra. Tự nhiên, nàng mở đùi. Nàng rút bàn tay của mình ra, không đặt trên bàn tay của đối phương nữa. Tướng Đỗ biết rằng thời cơ đã đến. Không xua quân tiến nhanh, lỡ ra địch quân nó lại khép đùi và nắm tay như lúc nãy thì biết đến bao giờ mới chiếm được Cổ Loa thành?
Không ngừng bú vú, bàn tay ở phía dưới tiến thẳng vào chỗ hang hùm. Thoạt đầu nó bóp bóp cái mu đầy lông quăn quăn. Tới khi nước ở bên trong trào ra, nó bèn lách vào hang. Nó vuốt ve hai mép nhỏ một lát rồi một ngón tay thọc vào hang. Đút vào, rút ra nhè nhẹ. Một lát, thêm một ngón tay nữa được thọc vào. Bây giờ thì đã nghe thấy tiếng nhóp nhép vì hang đã đầy nước.
Bích trân người. Nàng nói thầm:
– Anh này biết cách móc lồn đàn bà. Khá lắm. Để xem lát nữa hắn có dám bú lồn hay không?
Bỗng tướng Đỗ dìu Bích đứng dậy. ông dìu nàng đi về phía chiếc sofa (thời kỳ đó, người ta gọi nó là chiếc ghế canapé).
Ông khẽ nói vào tai Vân Bích:
– Em cởi hẳn áo ra đi.
Bích gật đầu. Nàng cũng nứng lắm rồi. Tác dụng của năm sáu ly champagne ngang bằng một liều thuốc kích thích chứ đâu phải vừa.
Bích trút bỏ chiếc áo xong, trên người nàng chỉ vỏn vẹn có chiếc sì-líp trong bằng đăng-ten, giống như cái mạng nhện. Không cần tuột nó ra thì cũng nhìn thấy cái
mu với mớ lông đen.
Ông Đỗ cũng đã cởi xong quần áo. Cu của ông dựng đứng hẳn lên. Bích thầm nghĩ:
– Cặc của anh này không lớn, nhưng sao nó cong cong? Để xem nó sẽ xeo, nậy như thế nào? Nhưng trước tiên, mình phải bắt hắn bú lồn mình đã. Uy quyền ở đâu không biết, chứ đã lọt vào mê hồn trận của chị thì em phải bú, liếm, và phải liếm cho hết khí của chị. Em có chạy đàng trời cũng khó thoát!
Ông Đỗ định leo lên nằm đè trên người Vân Bích thì nàng gạt đi. Nàng ra dấu, bảo ông ta hãy quì xuống thảm. Tướng Đỗ quì xuống. Bích ngồi nửa người trên chiếc sofa. Hai chân nàng ở dưới đất, đôi mông nàng ở mép cái so tả Đôi chân thon dài hé mở. Bích chỉ vào sì-líp của nàng:
– Em cho phép anh cởi nó ra đấy.
Ông Đỗ tuột chiếc quần lót xuống từ tư. Khi nó xuống đến mắt cá, nàng khép đùi lại, đưa chân lên ngang mặt ông Đỗ để ông này tuột hẳn nó ra. Tướng Đỗ quì giữa
hai chân Vân Bích. ông ta nhìn trân trối cái mu và buột miệng khen:
– Cái của em đẹp lắm.
Bích cười hình hích. Nàng hỏi:
– Nó đẹp ở chỗ nào? Cái gì làm cho nó đẹp? Anh phải giải thích cho rõ ràng. Khen suông thì ai mà không khen được?
Ông Đỗ cười hì hì:
– Ô kê. Nghe giảng bài đây: trước nhất, nó đẹp là vì mu của em cao. Mu càng cao càng đẹp.
Vân Bích cười ròn, nàng hỏi ỡm ờ:
– Anh đang nói về cái mu gì thết Mu rùa à?
– Mu rùa gì? Mu của em chứ mu rùa nào?
Thì trên đời này có nhiều thứ mu, anh phải nói rõ ra em mới hiểu được chứ! Nào là mu rùa, mu bàn tay, mu bàn chân, cái mà anh vừa tả ra đó, nó cũng có tên của nó chứ bộ! à, em biết rồi, vì anh sanh ra ở bên Pháp, dán Pháp nên dốt tiếng ta. Và anh chỉ biết gọi nó là cái mu thôi phải không?
– Nói bậy! Anh sanh ra ở bên Pháp, dân Pháp, anh tuyệt đối trung thành với tổ quốc Đại Pháp, nhưng anh cũng biết tiếng ta chứ? Làm sao anh không biết người ta gọi cái ấy là cái gì?
Vân Bích giả bộ nghiêm trang:
Thôi em hiểu rồi. Anh sợ lính hầu của anh nó nghe anh nói tục rồi tụi nó cười anh chứ gì? Bây giờ em cho phép anh đứng lên, ghé sát vào tai em mà nói, để xem anh nói có đúng chữ hay không?
Ông Đỗ đứng dậy, chồm lên người Vân Bích, ghé sát tai nàng:
– Em rắc rối lắm? Mu của em không phải là mu rùa, thiên hạ gọi nó là cái mu lồn, có đúng chưa?
Vân Bích bật cười ròn rã. Nàng gật đầu:
– Ừ thế ra anh cũng biết rành đấy nhỉ! Thôi, tiếp tục quì xuống dưới chân em đi. Cho phép anh nói nịnh em mười lăm phút, xong rồi thì phải đi vào phần thực hành ngay. Em đang nổi hứng đây, anh làm em mất hứng là em mặc quần áo vào và đi về ngay đó nghe.
Ông Đỗ giả bộ hờn mát:
– Thôi, thôi, anh định khen em, nịnh em cho em sung sướng nhưng em không muốn thì anh không nói nữa.
– Em nói đùa cho vui vậy mà? Đừng giận em. Ừ, hay là anh muốn đi ngay vào phần thực hành? Càng tốt. Anh học được những ngón nghề gì của tụi Tây, thử trổ tài cho em xem thử!
Ông Đỗ nâng chân của Vân Bích lên, đặt trên mu bàn chân một cái hôn rồi ông tiến dần lên. Ông hôn bắp chân với những sợi lông măng. Bắp chân của Vân Bích
thon và rắn chắc. Lên đến phần đùi trên. Hôn khắp cả hai đùi ông đặt một tay trên mu lồn xoa xoa nhè nhẹ, còn một tay ông vòi lên phía trên se se đầu một bên vú.
Miệng ông cúi xuống. ông hôn cái rún. Lưới ông liếm lỗ rún. Vân Bích cảm thấy một luồng hơi nóng từ lỗ rún chạy xuống phía dưới. Nàng đã cảm thấy hứng tình.
Hôn rún một lát, ông Đỗ liếm dần lên phía trên ngực. Ông bú núm vú của Vân Bích một cách ngon lành, y như trẻ nít bú vú mẹ.
Bú xong hai núm vú ông nhỏm dậy, đè lên người Bích và hôn vào môi nàng. Bàn tay đặt trên mu lồn khởi sự bóp nhẹ. Cu của ông bây giờ đã cương cứng như một
khúc củi. ông cầm đầu cu rà rà trên mu và cho nó lách vào giữa hai mép ngoài.
Đang hôn, Bích bỗng đẩy đầu ông Đỗ ra, nàng nhìn thẳng vào mắt ông:
– Khoan, anh định đút cu vào ngay bây giờ à?
– Anh nứng lắm rồi, không đút vào ngay bây giờ, còn chờ đến bao giờ?
Vân Bích ngúng nguẩy:
– Xí vậy mà em cứ tưởng là anh phải làm đúng theo sách vở bọn Tây chứ, Anh tên là André kia mà!
– Rồi sao?
– Làm tình theo kiểu Tây, bao giờ người đàn ông cũng phải tỏ ra ga-lăng. Phải hôn cho đến khi người đàn bà sướng ngất lịm đi, lúc ấy mới đút vào chơi. Thôi, anh đừng giả vờ nữa. Anh mà không biết hơn em về cái vụ ấy thì em không phải là con Vân Bích nữa. à, à… có lẽ anh chê của em không có mùi như của tụi đầm chứ gì?
Thì từ lúc nãy giờ anh đã hôn khắp người em rồi còn gì nữa mà bảo chưa hôn?
Bích trừng mắt, quát nhỏ:
– Nhưng anh không có hôn lồn em? Nghe rõ chưa?
Tướng Đỗ cười giả lả:
– À thì ra em thích hôn chỗ ấy. Anh cứ tưởng em cũng giống như mấy bà khác. Mấy bà ấy không thích được hôn chỗ đó. Họ bảo chỗ đó dơ lắm!
– Đừng có vờ vịt, giả mù sa mưa ! Bà nào mà lại không thích được bú. Chỉ có mấy bà tu sĩ thì không thích cái vụ ấy thôi! Anh mà không chiều em, em sẽ không cho
anh đút vào đâu !
Vừa nói Vân Bích vừa ôm đầu ông Đỗ bằng cả hai tay và đẩy xuống phía dưới. Nàng vừa cười vừa ra lệnh:
– Quì xuống bú em đi. Chóng ngoan, ngày mai em mua vài hộp sâm Cao Ly tặng anh.
Ông Đỗ cũng cười hì hì.
Ông ta khởi sự vuốt ve mớ lông hơi rậm và quăn rồi vạch đám lông qua hai bên. ông cắn nhẹ cái mu rồi lại nhả ra, cấn qua chỗ khác. Cứ thế ông cắn giáp một vòng rồi lại cắn một lần thứ nhì.
Vân Bích nở một nụ cười đắc thắng. Nàng nói thầm trong bụng :
– Ừ có thế chứ. Tưởng là nhà ngươi không biết bú lồn! Tây mà không biết bú lồn thì còn trời đất nào nữa ?
Ăn xong phần ở ngoài, ông Đỗ bèn bạnh hai mép lớn ra, đưa đầu lưỡi vào phía bên trong. Đầu lưỡi rà rà trên hai mép nhỏ. Rà lên, rà xuống.
Bây giờ thì Vân Bích đã nứng. Dâm thủy từ bên trong chảy ra làm ướt cả hai mép nhỏ. ông Đỗ liếm chất nước nhờn này rồi lấy tay banh hai mép nhỏ ra.
Lưỡi của ông ta bây giờ đang liếm xung quanh lỗ lồn. Vì chưa sanh nở nên lỗ của Bích còn khít rịt, nhỏ tí.
Vân Bích khởi sự rên nho nhỏ, nàng nẩy nẩy cái mông để cho mặt ông Đỗ sát vào hơn. Lúc này cái lưỡi đã vào sâu trong âm đạo. Nó liếm bên phải rồi quay qua bên
trái, lên trên, xuống dưới. Lưới càng hoạt động, Bích càng rên to hơn. Nàng ôm đầu ông Đỗ ấn vào nhè nhẹ.
Dâm thủy tràn ra lênh láng.
Bỗng ông Đỗ rút lưỡi khỏi âm đạo để xoay qua tấn công cái hột le. Môi ông ngậm nó một cái dịu dàng, ông mút mút.
Vân Bích sướng quá rên lên:
– Ôi.. ôi em sướng qua anh ơi… anh bú em nữa đi, nữa đi, đừng ngừng nghe anh…
Bỗng nàng giật nẩy người. Đầu lưỡi của đối phương đã chạm vào cái mồng đóc của nàng. Nó đang đánh nhẹ vào mồng đóc khiến cho Vân Bích sướng quá, nàng
không còn tự chủ được nữa.
Vân Bích rú lên một tiếng, nàng rùng mình rồi “ra”. Nước nhờn tuôn ra như suối. Bích quằn quại vì đã đạt được khoái lạc ông Đỗ vẫn không ngừng bú, liếm. Đầu lưỡi của ông rà rà khắp cái mồng đóc khiến cho cơn khoái lạc càng kéo dài. Nàng vừa rên vừa nói lảm nhảm.
(Hết Phần 19 … Xin mời xem tiếp Phần 20)

VN88