VN88 VN88

Truyện người lớn: Cô giáo Thảo version mới

– Thằng Phích kia, khi xưa bằng tuổi mày, ta đã xông pha trên sa trường, quyết một phen da ngựa bọc thây mà đền ơn nước, báo ân vua. Ngươi nay bạc nhược, 18 tuổi mà ru rú trong thôn, sớm nhìn háng gái, đêm nằm thủ dâm, há chẳng bằng chó chui gầm chạn đớn hèn một đời hay sao? /:)

Tôi ú ớ toan thanh minh thì bóng hình Hoài Văn Hầu vụt biến đi. Sáng hôm sau, tôi đến gặp bác chủ tịch xã, trình bày quyết tâm đi bộ đội, nhưng bác chủ tịch ôn tồn nói:

– Đánh giặc ngoài chiến trường hay sản xuất trên ruộng nương đều là những sự hy sinh cao quý cho mục tiêu chung của đất nước và dân tộc cả. Cháu không nên nghĩ ngợi.

Rồi bác chủ tịch cũng thú thật với tôi rằng, sở dĩ huyện đội không cho tôi nhập ngũ là họ sợ tôi sẽ trốn vào miền Nam như nhiều chiến sĩ có xuất thân là con cháu địa chủ cường hào khác.

Tôi chẳng còn lý luận nào khác , bèn lẳng lặng chấp nhận tiếp tục tình cảnh hiện tại, sớm hôm làm việc chăm chỉ trong đội sản xuất của hợp tác xã.
Một hôm nọ, trong khi rãi phân, chị Thảo tự nhiên ngất đi. Mọi người vô cùng hoảng hốt, nhanh chóng tiến hành sơ cứu, nhưng tình cảnh chị chẳng khá hơn, người chị tím tái, như đang lên cơn sốt. Cần phải đưa nhanh chị vào trạm xá. Từ chổ rãi phân tới trạm xá cũng hơn một cây số đường đồng, mà mọi người đều là đàn bà con gái cả, trừ tôi. Không ngại ngần gì, tôi bế thốc chị Thảo lên, nhằm hướng làng mà chạy. Có hai người đàn bà nữa đi cùng tôi, nhưng tôi chạy nhanh quá, thành thử lúc sau đã bỏ xa họ tới cả trăm mét. Chạy một hồi, thì tôi thực sự mệt, mồ hôi đầm đìa, bèn thay đổi tư thế bế chị, chuyển từ bế thốc, sang bế dọc. Giờ đây, người chị kẹp chặt vào ngực tôi .

VN88