VN88 VN88

Truyện người lớn: Cô giáo Thảo version mới

Tôi chạy như trong giấc mơ.

Cuối cùng thì chị Thảo cũng bình phục, và chị lại lao động hăng hay như mãi mãi chị là người thành viên xuất sắc nhất của đội lao động Trần Quốc Toản. Tuy nhiên cũng có một đổi thay nho nhỏ, là chị quý tôi hơn, dịu dàng với tôi hơn, kể từ đận tôi bế chị vào trạm xá.

“Tôi ôm ghì lấy chị, vụng về hôn đặt môi lên đôi môi nóng bỏng của chị. Người chị như lả đi. Tôi hổn hển cởi áo rồi cởi quần chị. . Chị thoảng nẩy người lên một tí, có lẽ vì hạnh phúc và sung sướng. Nòng súng tôi chĩa thẳng vào người chị.

– Giơ tay lên! Phích, mày đã bị bắt!

Đèn pin bật sáng, tôi run bắn, vội quay đầu lại, mấy nòng súng AK đen ngòm đang chĩa thẳng vào mặt tôi. Một thoáng định thần, tôi nhận ra các bác bí thư, bác chủ tịch, mấy anh dân quân và cả đồng chí Hùng, trưởng công an xã.

– Lập biên bản rồi bảo nó ký vào. Lý do: Đang đêm vào sàm sỡ vợ bộ đội ngoài chiến trường xa – đồng chí Hùng quát to.

Mồ hôi trên người tôi vãi ra như tắm. Rồi tôi giật mình choàng dậy. Chỉ là một cơn ác mộng. Tôi chưa tằng tịu với chị Thảo, tôi chưa sàm sỡ chị. Và tôi chưa bị bắt. Tôi vẫn là người đội viên ưu tú của tổ sản xuất Trần Quốc Toản”.

Buổi chiều hôm ấy, chị Thảo ghé qua nhà tôi. Chị nói Phích ơi tối này sang nhà chị có việc này chị nhờ em nhé.

VN88