Lúc Trung tỉnh dậy thì trời đã sáng, không thấy Ngọc trên giường, chắc cô gái đang tắm rửa trong phòng tắm vì anh nghe thấy tiếng nước rào rào trong đó. Trung ngồi nhổm dậy khi đứa con nhỏ của anh lồm cồm thức dậy. Thôi chết, Trung giật mình. Thằng bé lại đòi đi vệ sinh ngay mới chết chứ, trong khi đó Ngọc vẫn đang vô tư vừa tắm vừa huýt sáo trong phòng tắm. Trung đành bảo thằng bé chịu khó đợi một lát, rồi trước ánh mắt ngơ ngác vô tư của nó, anh vội luống cuống mặc quần áo và vơ mấy thứ đồ quần áo của Ngọc đưa vào trong buồng tắm cho cô ta, miệng thì thầm báo hiệu cho cô ta là thằng con của anh đã thức giấc. Trung nghĩ con mình nó mới có mấy tuổi, chẳng thể hiểu được gì đâu và cũng nhanh quên nữa, nên khi Ngọc nghiêm chỉnh quần áo bước ra khỏi phòng tắm thì anh bảo với con là đây là cô đến chữa buồng tắm cho bố con mình đấy, con chào cô đi. Thằng bé ngoan ngoãn khoanh tay “cháu chào cô ạ”. Đi theo Ngọc ra cửa, Trung thì thầm bảo cô kheo khéo giữ kín chuyện này giùm anh nhé. Ngọc tủm tỉm cười, lựa lúc thằng bé không thấy, cô ta thò tay xuống bóp khẽ vào chỗ dưới háng của anh và thì thầm với giọng lẳng lơ:
– Em biết rồi, thầy không phải dặn em đây…em chẳng muốn sự việc phức tạp ra đâu…nếu thế thì em lại chẳng được gặp cái thằng bé này của anh…mà em thích nó lắm đấy…thầy giáo của em ạ.
Trung chỉ biết ngượng nghịu cười mở cửa cho cô bé sinh viên táo tợn nọ ra về.
***
Mấy ngày sau, cứ đến tiết dạy có Ngọc là Trung cảm thấy bối rối, cứ mỗi lần nhìn Ngọc ngồi ngay dãy bàn đầu, tự nhiên Trung đỏ hết cả mặt như bị ai bắt quả tang vậy, nhất là cô gái lại cứ nhìn anh tủm tỉm cười khiến anh lại càng lúng túng hơn. Anh không dám nhìn về phía cô gái để cố tập trung vào giảng bài. Cứ nhìn Ngọc là anh lại có cảm giác thèm muốn âm ỉ, anh cảm thấy xấu hổ cho bản thân mình. Thậm chí có lần Ngọc mặc cái áo bó sát, hở hết cả bờ vai nõn nà, Trung nhìn mà những hình ảnh đêm hôm nọ cứ xuất hiện trong đầu anh, và trời ạ, dương vật anh trong quần tự nhiên đụng đậy phồng lên khiến Trung hết cả hồn, anh vội ra ghế ngồi xuống sau bàn của giáo viên. Thấy thèm muốn, nhưng Trung lại không dám gặp Ngọc để nói. Cho đến tận sáng hôm thứ Sáu, lúc hết giờ học anh đang đi về văn phòng khoa thì Ngọc rảo bước đi theo anh. Với vẻ rất tự nhiên vô tư cô xin phép anh cho cô được gặp anh để hỏi thêm một số nội dung về bài giảng, và anh chưa kịp gật đầu thì cô đã bảo chiều nay em qua nhà thầy được không. Rồi cô nhìn anh với ánh mắt tinh nghịch. Trung đỏ mặt rồi gật đầu bảo được, em cứ đến.