Chiếc xe của Vũ dán giấy kính phản chiếu tứ phía, nên bên ngoài không nhìn thấy được bên trong. Cô gái trẻ đứng dưới gốc cây bỗng chạy lại sát bên xe chàng, vì có một lão già vừa đi tới. Cô nàng nắm lấy tay ông ta rồi rà một tay vô quần lão. Người Vũ bắt đầu nóng lên. Con bé kéo ngực áo xệ xuống. Bộ ngực no tròn lồ lộ, trắng muết và đứng thẳng. Bỗng chàng nghĩ tới Huyền, nó phải to gấp hai ba lần của nàng. Vũ luồn một tay vô ngực áo nàng. Chàng hơi ngạc nhiên khi không thấy Huyền phản ứng gì hình như nàng còn hơi ưỡn lên cho bàn tay chàng thoải mái hơn nữa.
Miệng Huyền đã rà xuống dưới. Vũ rùng mình vì không ngờ Huyền lại mạnh bạo như vậy. Bên ngoài, hai bàn tay lão già đang máy mó lung tung trên ngực con nhỏ. Những gân xanh nổi trên bàn tay nhăn nheo tương phản hẳn với làn da mịn màng và căng cứng trên ngực con bé. Tự nhiên Vũ rên lên nho nhỏ. Con bé kiễng chân lên, hôn lên môi lão già, hình như nó đang thì thào một điều gì. Lão già đưa một tay ra sau móc bóp. Vũ thấy lão móc mấy tờ giấy hai chục đô trao cho con bé. Con nhỏ nhét tiền vô cạp quần, chùn mình xuống, từ từ cởi hàng nút quần lão già ra.
Có lẽ con nhỏ và lão già tưởng có hai thân cây che hai bên, chiếc xe Mini Van của Vũ che phía ngoài đường và phía trong lại là bức tường nghĩa địa nên họ thực tự nhiên.
Đâu có biết những gì họ đang làm ở đó chỉ cách chỗ chàng ngồi vài gang tay. Bây giờ Vũ mới khám phá ra, lão già thực lỳ lợm. Và không ngờ cả chàng nữa, cũng bị ảnh hưởng không ít. Chàng mừng rỡ vừa khám phá ra một nguyên lý của sự sống. Lúc ấy có lẽ lão già đã không chịu nổi nữa, nên ôm cứng lấy con nhỏ kéo nhanh nó vô nghĩa địa. Chàng nhìn theo cho tới khi họ đi sâu vô bóng tối, và chỉ một lúc sau, Vũ nhìn thấy thêm một đốm sáng nữa chập chờn, leo lắt bên trong…
Ngày hôm sau, mãi tới chiều Vũ mới thức dậy. Lúc Huyền lái xe về nhà có lẽ cũng năm, sáu giờ sáng gì rồi. Vũ mệt nhoài, chàng không ngờ miệng lưỡi Huyền đã làm cho thân thể chàng muốn khô lại, không còn một chút nước nào trong người nữa. Nàng làm cho chàng cong cớn trong xe. Chiếc xe lúc đầu tưởng chật chội, ai ngờ khi Huyền kéo chàng ra băng sau, cả hai thu mình trong chiếc ghế như một thế giới thần tiên nho nhỏ. Vũ đã để mặc tình Huyền chủ động, vì chàng không muốn làm cho nàng sợ hãi như vừa rồi. NVũ khác hẳn với những gì chàng tưởng, Huyền lại như một con mãnh thú xông xáo tới ghê hồn.
Chỉ có điều, nàng không để cho Vũ đụng. tới phần dưới của cơ thể. NVũ cũng vì thế mà cho tới giờ phút này, chàng vẫn giữ được cái bí mật tình trạng sinh lý yếu kém của mình. Bởi vì mỗi lần thân thể chàng cương lên vài giây rồi xẹp xuống, chàng lại đổ tội cho tình trạng vướng víu và chật trội trong xe, cũng như giữ lời hứa không đi xa hơn nữa, tránh cho nàng sự đau đớn như lúc ở trong phòng. Vũ tưởng Huyền đã tin tưởng thực sự vào những gì chàng nói, và tự nhiên chàng cũng thấy có một chút hối hận trong những lời nói giả dối này.
Lúc thức dậy, Vũ không còn thấy Huyền nằm bên chàng nữa. Nàng viết một mảnh giấy nho nhỏ để trên gối.
Anh yêu,
Thấy anh ngủ ngon quá, em không nỡ đánh thức anh dậy. Em đem cái khăn trải giường đi giặt, vì không muốn tụi nhân viên khách sạn nhìn thấy những vết máu đêm qua. Em sẽ mua một ít đồ ăn đem về phòng để anh khỏi phải ra ngoài ăn. Đừng đi đâu, chờ em về nhé anh.
Vợ cưng của anh.
Bây giờ Vũ mới để ý mình nằm trên nệm không có khăn trải giường. Chàng đã ngủ mê mệt tới nỗi Huyền kéo cả khăn trải giường ra, đem đi giặt mà mình không biết. Vũ hơi tiếc rẻ, nếu biết trước, chàng đã kê một chiếc khăn bên dưới để có vật lưu niệm quí giá đó. NVũ bay giờ thì trễ rồi. Huyền đã đem đi giặt và không bao giờ có thể tìm lại được một kỷ vật quí giá như vậy cho nàng nữa?
Vũ ngồi dậy, bước ra cửa sổ, kéo tấm mành mành nhìn ra đường. Trời đã nhá nhem tối. Những cô gái đứng đường đang lượn qua lượn lại bên dưới. Chàng nhớ lại cảnh con nhỏ và lão già đêm qua bên chiếc ve Mini Van mà lòng bồi hồi. Chàng tự nghĩ, phải chăng những động tác đó có thể cứu vãn được cuộc sống sinh lý của chàng.
Hơn ai hết, Vũ biết, cứ mỗi khi làm tình, chỉ vài phút sau khi chung đụng. Có nước non phái nữ dính vô da thịt là thân thể chàng teo lại như một đứa trẻ lên ba. Tối qua Vũ đã để ý, khi Huyền mơn trớn, vuốt ve, chàng cũng chưa thấy có gì thay đổi. Tới khi nhìn thấy hành động của con bé đứng đường với lão già. Tự nhiên người chàng nóng lên dễ sợ. Lúc ấy Vũ mường tượng thân thể lão già kia chính là chàng, và cũng vì thế mà da thịt chàng đã căng lên một thời gỉan dài mà từ trước tới nay chưa bao giờ chàng tưởng tượng được.
Đang suy nghĩ miên man, có tiếng mở khóa lách cách. Vũ biết ngay là Huyền về. Chàng ra núp sau cánh cửa. Chờ cho Huyền vô hẳn phòng, Vũ nhào ra chụp lấy Huyền, hù một tiếng thực lớn làm Huyền ré lên. Nàng buông bịch đồ ăn, ôm chầm lấy Vũ. Đấm vào lưng chàng bùm bụp.
– Anh ác quá hà… Em không chịu đâu.
Vũ cười khanh khách.
– Coi cái mặt em kìa. Mới có thế mà đã xanh dờn rồi.
Huyền cắn mạnh vô vai Vũ làm chàng nhẩy nhổm. Kéo nàng nhào lên giường. Huyền cười tích thú, ôm cứng lấy Vũ, nói:
– Cho anh chết luôn… ai bảo hù em.
Vừa nói, nàng vừa luồn cả hai tay vô mình Vũ. Hơi nóng trong người chàng làm nàng thật dễ chịu. Thân thể Vũ từ từ nóng lên hơn nữa khi bàn tay Huyền rà xuống dưới, luồn qua lưng quần. Huyền đã khám phá ra một điều hết sức quan trọng. Khi nàng mơn trớn chàng, thân thể Vũ đáp ứng thực mau chóng. NVũ khi ráp lại với nhau thì tự nhiên Vũ cũng teo lại thực mau như khi chàng hứng lên. Cũng vì vậy mà Huyền nghĩra một cách. Khi chàng đè nàng ra, leo lên mình nàng một chút là Huyền đẩy Vũ ra ngay, làm bộ la đau, không cho chàng tiến xa hơn nữa. Thủ thuật này đã làm cho Vũ giữ được thân nhiệt lâu hơn trong thân thể chàng. Như thế vừa giúp cho Vũ dấu cái yếu điểm của mình, vừa có cớ mai sau nói cái thai trong bụng nàng là của chàng. Chứ không thế nào lại có thai mau chóng như vậy với một người bất lực như Vũ được. Điều này cũng lại càng làm cho Vũ tin tưởng lấy được một người vợ trong trắng và ngoan hiền như hàng ngày chàng thường ca tụng nàng.
Chưa bao giờ Huyền thấy tinh thần thoải mái và vui sướng nVũày hôm nay. Nàng có Vũ làm tấm bình phong che đi những thác loạn của tuổi trẻ những ngày qua. Nàng lại có Hớn, một cái mỏ bạc vô tận. Nhiều khi Huyền cũng thấy mình tội lỗi với Hớn vì dối gạt quá nhiều. NVũ nghĩ cho cùng, những đồng tiền của Hớn bất quá chỉ là sựthừa hưởng gia tài của một gia đình lợi dụng quyền bính trong tay, làm giàu trên mồ hôi xương máu của đồng bào khốn cùng trong cuộc chiến đẫm máu vừa qua.
Hơn thế nữa, chính Hớn đã được hưởng thụ cái quí giá nhất đời con gái của Huyền. Và chàng cũng chẳng tử tế gì khi sống lén lút với nàng. Nhất là khi nghe tin nàng có bầu, không muốn cho nàng phá thai, lại trốn tránh trách nhiệm, xúi Huyền đi lấy chồng. Sở dĩ có chuyện ngược đời như vậy vì vợ Hớn sinh toàn con gái, và chàng lại là con trai duy nhất trong gia đình. Bây giờ cần người nối dõi tông đường nên hy vọng cái bào thai của Huyền là con trai. Khi xúi Huyền đi lấy chồng, Hớn lập luận dù sao đó cũng là hòn máu của chàng, và lá rồi sẽ rụng về cội chứ có đi đâu mà mất mát gì. Nhất là cái gia tài trong tay Hớn há không phải là miếng mồi cho đứa con hoang này mai sau trở về tìm cha thực sự của nó mà hưởng thụ hay sao.