– Alô. .
– Anh Vũ hả?
– Dạ tôi đây.
Có tiếng cười khúc khích quen thuộc của con nhỏ thư
ký Mỹ trong máy.
– Chào anh, tuần lễ trăng mật vúi vẻ chứ?
– Dạ, cám ơn cô. Thật là những ngày tuyệt hảo. Trong hãng có gì lạ không cô?
– Có chứ, tôi gọi điện thoại cho anh lên gặp ban giám đốc ngay sáng nay. Có cuộc họp quan trọng lắm đó.
– Cô có biết họp về việc gì không?
– Hình như có sự thay đổi gì đó mà. Mấy ông ấy bàn tán mấy hôm nay rồi. Chỉ chờ anh về là quyết định thôi.
Vũ hơi lo.
– Chuyện gì mà ghê gớm vậy cô.
Tôi cũng không biết nữa. Anh lên phòng họp liền bây giờ đi. Tôi có điện thoại đường giây khác. Chúc anh may mắn nhé.
– Cám ơn cô. Tôi lên đó liền bây giờ.
Buông điện thoại xuống. Vũ tần ngần. Hồi này hãng xưởng ế ẩm. Không chừng lại bị sa thải thì nguy to. Mới lấy vợ tiền bạc tiêu sạch bách vào cái đám cưới vừa rồi. Cũng may là Huyền không đòi hưởng tuần trăng mật ở những nơi xa xôi như những cặp vợ chồng mới cưới khác, nếu không, chắn còn phải đi vay mượn tùm lum nữa rồi:
Tới phòng họp, mọi ngươi đã đông đủ cả. Ai nấy đều xúm vào Vũ chúc tụng. Hầu hết Ban Giám Đốc đều có mặt trong tiệc cưới của chàng, và mọi người rất hài lòng về bữa tiệc vui nhộn hôm đó.
Tuy nhiên, trước khi có quyết định nói chuyện với Việt Nam. Chúng ta phải biết rõ thực sự đặc tính của loại cát này. Bởi vậy, xin quí vị phác họa một chương trình và đề cử một số kỹ sư tới đó nghiên cứu.
Ông Tổng Giám Đốc vừa dứt lời, nhiều tiếng xì xào bàn tán. Nhiều cặp mắt hướng về phía Vũ. Trong số những kỹ sư thâm niên nhất người Việt trong sở. Vũ đứng hàng đầu. Hơn nữa, chàng lại làm trong phòng nghiên cứu hóa chất từ bấy lâu nay. Sự thực mà nói, dù không phải là người Việt, Vũ cũng có đủ những điều kiện để Ban Giám Đốc cử chàng sang Việt Nam nghiên cứu vụ này rồi. Lòng chàng rộn lên một niềm vui khó tả. Như thế là chắc chắn lại có những tuần trăng mật ngay trên quê hương thì còn gì sung sướng hơn nữa.
Để cho những ý kiến của một số viên chức cao cấp phát biểu xong. Vũ dơ tay xin nói. Mọi người có lẽ cũng đang chờ ý kiến của chàng. Bởi vì Vũ là người Việt duy nhất trong phòng họp.
– Thưa quí vị Tôi rất vui sướng được góp ý trong chương trình này. Bởi vì Nha Trang là tỉnh tôi sinh ra và lớn lên ở đó.
Cả phòng họp ồ lên một tiếng vui mừng. Vũ trông thấy ánh mắt đầy thiện cảm của ông Tổng Giám Đốc nhìn chàng một cách thích thú.
– Thưa quí vị Quả thực cát trắng trên bãi biển Nha Trang là một nhu cầu cần thiết trong lúc này cho hãng chúng ta. Theo sự hiểu biết của tôi, ngay từ thời Đệ Nhất và cả thời Đệ Nhị Cộng Hòa Việt Nam hồi đó. Họ đã bán không biết bao nhiêu là cát tại bãi biển Nha Trang cho những công ty ở Nhật Bổn. Hồi đó, mọi người đều tưởng là những công ty này mua cát đó về làm thủy tinh hoặc pha lê. NVũ có ngờ đâu, mãi sau này một số chuyên gia Việt Nam mới biết loại cát đó còn có thể biến chế ra chất silicon trong ngành điện tử của chúng ta nữa.
Vào thời kỳ đó, chiến tranh Việt Nam đang tới thời kỳ khốc liệt thành ra sự hiểu biết của một số chuyên gia Việt Nam kia không được lưu ý cho lắm.
Khi tôi được nhận vào hãng này làm việc, mặc dù không biết hãng chúng ta có dự tính mua cát ở Việt Nam biến chế thành nguyên liệu cần thiết. NVũ tôi cũng đã âm thầm nghiên cứu những mẫu cát này từ lâu. Bằng cách nhờ những người thân ở quê nhà gửi qua đây. Tuy nhiên, vì không có nhiều phương tiện nên kết quả không được ưng ý cho lắm. NVũ quả thực, những mẫu cát mà tôi có trong tay hiện nay ở nhà, có chứa những hóa chất tuyệt hảo để có thể biến chế thành một chất mới, có công dụng còn hơn chất silicon nhiều.
Vũ vừa nói tới đây, ông Tổng Giám Đốc đã buột miệng nói lớn.
– Tuyệt vời?
Nhiều tiếng vỗ tay đã nổi lên khắp phòng họp. Người bạn bên cạnh chàng chìa tay ra bắt tay Vũ.
– Xin chúc mừng, chúc mừng.
Chỉ một tuần lễ sau. Vũ và hai kỹ sư Mỹ được lệnh lên đường tới Nha Trang ngay. Một số dụng cụ, máy móc để nghiên cứu đã có giấy phép mang vào Việt Nam cho phái đoàn xử dụng. Mọi người được nghỉ ba ngày để sửa soạn lên đường.
Cả tuần lễ nay rồi, Vũ ngủ với vợ mà không đòi hỏi chăn gối như tối hôm tân hôn. Huyền cũng không nhắc nhở gì, có lẽ nàng còn chưa lành hẳn những xây xát trong tuần trăng mật. Và cũng có lẽ tối nào Vũ cũng đi ngủ rất trể, có khi tới hai, ba giờ sáng chàng mới mò vô giường, vì Vũ cố gắng viết cho xong chương trình và những kết quả chàng nghiên cứu được trong những mẫu cát đã có để làm bản phúc trình sơ khởi tnlớc khi lên đường.
Huyền cũng thông cảm cho chàng nên Vũ càng thấy thương nàng hơn bao giờ hết. Trưa mai lên đường đi Việt Nam. Lòng Vũ rộn lên nỗi vui mừng không sao tả xiết. Chàng biết chắc là cuộc nghiên cứu này sẽ kéo dài vài tháng là ít. Bởi vậy, Vũ đã xin với hãng cho Huyền theo và được hãng chấp thuận chi phí luôn mọi ăn ở cho nàng. Điều mà chưa bao giờ xảy ra ở hãng này. Có lẽ cũng vì để thưởng cho những gì Vũ làm cho hãng, trong dự án mà chàng nạp cho Ban Giám Đốc vừa rồi.
NVũ thực sui sẻo. Sáng sớm nay Huyền lại được tin bà ngoại chết ở Los Angeles, nên phải cùng với má nàng tức tốc bay xuống đó ngay. Biết chắc là không thếnào đi cùng chuyến máy bay với Vũ về Việt Nam được. Dào đã đề nghị Vũ đi trước, để nàng lo xong đám táng cho bà ngoại sẽ về sau. Hơn nữa, Huyền cũng muốn Vũ lo xong nơi ăn chốn ở rồi Huyền mới qua thì đỡ bận bịu cho nàng hơn. Bởi vậy Vũ đi đổi giấy máy bay cho Huyền ngay.
Huyền đi rồi, nhà cửa vắng hoe, buồn thảm không thế tưởng tượng được. Tự nhiên Vũ nhớ tới những đốm lửa trong nghĩa địa. Bàn tay của cô gái tóc vàng hôm đó và những cảm giác khác lạ kích thích thân thể chàng.
Vũ ra xe, đề máy, hướng về khu nghĩ trang chạy tới. Đường phố đã lên đèn. Chàng lái xe vòng quanh nghĩa trang. Lởn vởn dưới vài gốc cây, mấy cô gái đứng đương lượn qua lượn lại. Chàng cố tình lái sát vô lề đường, nhìn cho rõ mặt từng cô. Đi một vòng, Vũ thất vọng vì hôm nay không hiểu sao đám đứng đường này toàn những dân già cốc đế, mặt mũi nhăn nheo, miệng cô nào cũng phì phèo thuốc lá, thấy mà ghê. Chàng vẫn cho xe chạy vòng vòng thêm một lần nữa. Cốtìm ra cô gái tóc vàng bữa hôm nào, hay ít nhất phải chọn được một đứa tương tự như vậy. NVũ chàng thật thất vọng, trời càng về đêm, đám gái đứng đường từ từ ít đi. Vũ đã thấy nhiều đốm lửa chập chờn trong nghĩ trang. Bỗng chàng nghĩ ra một cách, rà xe lại bên đường cạnh một thân cây lớn, nơi có một cô gái đang lấp ló, nhìn ra đường. Thấy xe Vũ đậu lại, cô ta vội vã chạy ra thực nhanh. Thò đầu vô xe chàng hỏi.
– Anh có muốn chở em đi chơi không?
Vũ mỉm cười đùa cợt.
– Em muốn anh chở đi chơi ở đâu?
– Thì phòng ngủ nào mà không được.
Vừa nói, cô ta vửa mở cửa xe leo lên ngồi cạnh Vũ thực tự nhiên. Chàng cho xe chạy từ từ về phía trước, sợ làm cản trở lưu thông, Cảnh sát tới lại có chuyện lôi thôi.
– Vừa rồi em hỏi anh muốn chở em đi chơi, tại sao lại bảo chở vô phòng ngủ làm cái gì. ở đó có cái gì mà chơi chứ?
Cô gái cười khúc khích, nói.
– Anh biết rồi còn làm bộ hỏi khó em nữa sao? Biết cái gì chứ. Bộ em bảo anh đi mướn phòng ngủ ới em phải không?
Cô gái nhìn Vũ nheo mắt lại hỏi.
– Bộ anh là cảnh sát chìm hả?
Vũ cười hì hì.
– Không. Em thấy thằng cảnh sát nào ốm tong ốm teo như anh không? Còn em có phải là cảnh sát chìm giả dạng đi bắt khách không?