VN88 VN88

Truyện sec anh ơi lồn em còn trinh địt nhẹ thôi anh phần 4

– Mấy hôm đầu anhphải thủ dâm. Rồi ít lâu sau không cần nữa.
– Anh gặp được địch thủ hả?
– Đúng vậy. NVũ không phải con nít trong đám chăn trâu đâu?
Huyền ngạc nhiên hỏi:
– Không lý anh cặp với mấy bà sồn sồn sao?
– Già có, trẻ có. NVũ không phải là anh tán mấy mụ đó đâu.
– Như vậy là làm sao?
Hiền cười hì hì.
– Chẳng là sau cái vụ con Bích, cả làng đồn ầm lên nên ai cũng biết. Bởi vậy mới có một hôm. Trời thực nắng, anh đang thơ thẩn thả trâu. Lúc ấy là mùa gặt. Tự nhiên mụ Tư gánh lúa đi ngang qua chỗ anh ngồi. Bỏ quang gánh xuống ngồi bên cạnh anh. Trong làng ai lại chẳng biết mụ Tư lấy chồng hai ba lần, anh nào cũng được vài năm là lăn đùng ra chết. Mụ ấy cũng chẳng đẹp đẽ gì, chỉ được cái thực khoẻ Gánh lúa lanh lẹ hơn cả trai làng. Thân thể to như con bò mộng. Nên sau này không có ai dám rớ tới mụ ta nữa. Bởi vậy mụ phải về ở với bố mẹ và đi cấy rẽ.

Buổi trưa hôm đó không hiểu sao thực vắng vẻ. Không thấy ai ở ngoài đồng cả. Mấy đứa chăn trâu thì ky anh, nên anh thả trâu ở đâu, chúng nó đi chỗ khác hết. Có lẽ trời nắng quá nên mọi người tìm chỗ nghỉ cả rồi. Mụ Tư ngồi xuống bên anh hỏi:
– Hiền à, chị hỏi thực nhé. Hôm đó em làm sao mà con Bích nó đau cả tháng không đi chăn trâu được hả? Nghe nói đó cũng là lần đầu tiên em làm cái vụ đó phải không?
Tự nhiên anh bị hỏi ngang xương nên mắc cỡ tới đỏ mặt, trả lời lí nhí.
– Thím Tư à, tại nó dụ cháu, chứ thực ra hồi nào tới giờ, cháu có biết đàn bà con gái bao giờ đâu. Nó làm ông chú đập cháu một trận gần chết.
Mụ Tư cười hì hì, đặt một tay lên đùi anh nói:
– Nhằm nhò gì ba cái vụ đó chứ. Bộ mấy người lớn không có ai làm ba cái thứ đó hay sao?
NVũ sao cháu không hiểu con Bích lại bị bệnh như vậy. Nó nói với cháu đã làm như thế nhiều lần với đám chăn trâu rồi có sao đâu. . .
Lúc ấy tay mụ Tư vuốt ve trên đùi anh làm anh cũng nóng người lên rồi. Mụ ấy nói:
– Có lẽ em khoẻ như chị nên không ai chịu nổi thôi.
– Em coi nè.

Vừa nói, mụ Tư trông trước nhìn sau rồi tụt quần ra thực nhanh cho anh coi. Anh không ngờ mụ ta táo tợn như vậy Cũng may anh với mụ ta ngồi khuất trong một bụi cây rậm rạp ven đường nên dù có ai đi ngang cũng không trông thấy, nên anh mới yên tâm. Lúc ấy anh nhìn mụ sững sờ.

NVũ thân thể nóng hổi không còn chịu nổi nữa. Mụ Tư cũng đã thọc tay vô trong quần anh rồi. Mụ ấy thở hổn hển nói:
– Để chị thử xem tại sao con Bích nó chịu không nổi nhe em.

Thế là anh lại tái diễn cái vụ ân ái như làm với con Bích một cách thực dễ dàng. Bộ ngực mụ Tư to không thể tượng tượng nổi. Anh úp mặt vô mà cái đầu chìm lĩm ngay trong hai khối thịt khổng lồ đó. Cả tiếng đồng hồ sau tụi anh mới đứng dậy. Mụ Tư có vẻ thoả mãn lắm. Móc ra cho anh mấy chục bảo:
– Em không được nói với ai vụ này nghe không. Lúc nào rảnh rỗi, chị lại tìm em. Chị nói thực cho em hay, trong làng này khó có người nào chịu nổi em cái vụ này lắm đó.

Nói xong, mụ ngồi xuống, ôm lấy anh hôn vô môi, núc lấy lưỡi làm anh hoảng hồn. NVũ anh lại khám phá ra một cái thích thú mới lạ nữa trong vụ này mà từ trước tới giờ, có bao giờ nghĩ tới đâu.
– Thế rồi sau đó mụ Tư có tới kiếm anh nữa không?
– Phải nói là hầu như đêm nào mụ ấy cũng tới tìm anh mới đúng. Cứ mỗi lần đi chăn trâu về. Cơm nước xong, cả nhà đi ngủ là anh lại trốn ra bờ ao gặp mụ Tư.
– Có ai biết vụ đó không?
– Làm sao giấu cái gì mãi được. Mấy tháng sau, không biết ai mách với ông chú anh. Ông ta ra bờ ao bắt tại trận tụi anh đang hú hí với nhau. Cũng may, lần này không ầm ĩ như lần truởc. NVũ mà mụ Tư bỏ làng đi đâu không biết nữa.
– Rồi anh có chịu nổi khi xa Da mụ đó không?
– Mấy tuần sau, anh cũng trốn lên Sài gòn luôn.
– Làm sao anh sinh sống?
Nếu không có mụ Tư làm sao anh dám đi.
Huyền ngạc nhiên hỏi: .
– Ủa, mụ ấy trở về đưa anh đi à?

Phải rồi, hôm ấy đang chăn trâu, bỗng mụ Tư ở đâu tơn tơn đi tới hỏi anh có muốn lên Saigon sống với mụ không. Khỏi nói em cũng biết anh bằng lòng liền rồi. Mu Tưđợi cho anh gửi cặp trâu cho một thằng bạn, bảo nó dắt về nhà dùm cho ông chú. Anh cho nó mấy chục, thằng nhỏ chịu ngay. Rồi anh theo mụ Tư đi liền. Lý do ra đi dễ dàng nhưvậy cũng là vì sau vụ mụ Tư, ít có ngày nào anh không bị ông chú đánh đập thật tàn nhẫn. ổng nói chỉ có làm như vậy anh mới hết lăng nhăng với đàn bà được thôi.
– Rồi sau đó mụ Tư với anh sinh sống ra sao?
– Mụ ấy đưa anh lên Saigon nVũ lại không ở chung với anh. Mụ gửi anh cho một thằng chệt làm ở nhà hàng.
– Còn mụ ta theo làm lơ xe đò mới lạ.
– Rồi anh học nấu ăn ngay từ hồi đó à?
– Ừ
– Mụ Tư có tới thăm anh thường không? Mấy tháng đầu thì có. Sau này mụ ấy cũng bặt tăm luôn.
– Rồi anh có đi kiếm mụ ta không?
– Nghe nói mụ ấy ra Cam Ranh bán nlợu cho Mỹ, rồi theo một tên lính Mỹ nào đó về Mỹ luôn thì phải.
ở Saigon anh có cặp với ai không?
– Thằng cha ba Tàu ở chung với anh là sư phụ về vụ đàn bà. Có tối nào mà nó không rủ anh đi chơi bời. Bởi vậy sau này anh không cặp một cô nào nhất định nữa. Cho tới khi đi vượt biên, gặp bà xã anh ngoài đảo, lấy luôn tới giờ này.
Huyền cười mím chi nói:
– Bà ấy cũng vào loại khá phải không, nếu không làm sao chịu nổi anh.
Hiền ôm lấy Huyền, đè nàng xuống giường cười hềnh hệch.
– Anh nói thực cho em nghe cái này nhé.
– Anh nói đi.
– Nếu không có em, anh nghĩ bà xã anh cũng không sống lâu như vậy được đâu.

Huyền vừa định nói thì miệng nàng đã tràn ngập môi Hiền. Nàng cong người lên ngay từ giây phút đầu tiên. Cả ngày hôm ấy, thân thể Huyền rã rời mê mẩn. Hết cơn nọ tới đợt kia. Huyền chưa bao giờ cảm thấy thoả mãn như ngày hôm đó. Không biết bao giờ nàng mới có lại được một ngày đầy đủ như vậy nữa. Bây giờ ngồi bên cạnh Vũ. Nàng cảm thấy thân thể chàng không thua gì Hiền. Chỉ có điều buồn là Vũ chỉ được những lúc đầu này. Còn như xáp vô là chàng mềm như bún ngay.

Xe đậu lại trước cửa nhà hồi nào không hay. Huyền phụ Vũ mang hành lý vô nhà. Xong xuôi, Vũ bảo Huyền:
– Chúng mình ra bờ biển ngồi nói chuyện cho mát một chút nhé em.

Huyền chịu ngay. Nàng nghĩ, nếu ra ngoài bờ đá ngoài bãi biển có thể làm cho thân thể Vũ nóng lâu hơn, vì ở đó nàng không thể lụp chụp như ở trên giường làm chàng teo lại mau chóng. Có lẽ là cứ ngồi ngoài đó nói chuyện mà lại hay.

NVũ sự việc lại trái hằn với ý nghĩ của Huyền. Vừa ra tới nơi. Vũ đã lột hết quần áo của cả hai đứa ra. Mắt chàng đỏ ngầu, tròn và thực to. Cặp lông mày không hiểu tại sao bây giờ lại xếch ngược. Nàng bị Vũ ấn ngửa xuống trên một tảng đá lớn. Thân thể Huyền cong vòng theo bờ đá. Chàng dập mình xuống với những động tác thực man dại. Thân thể Huyền tê rần. Nàng phải rên lên thực sự ngay từ giây phút đầu tiên.

Hình như gió biển bỗng thổi thực mạnh như một cơn giông bão. Sóng nước ầm ầm. Có nhiều tiếng chim hải âu gọi nhau quang quác. Vừng trăng mười sáu xoay tròn trong con mắt Vũ đỏ ao màu máu. Cả giờ sau, thân thể Huyền đã tả tơi mà người Vũ vẫn nóng hừng hực. Bây giờ, so sánh chàng với Hiền có lẽ Hiền chẳng thấm vào đâu nữa rồi.

Trước mắt Huyền tung lên từng đợt xác người. Nhầy nhụa trong đam mê. Điên cuồng trong man dạỉ. Không biết có phải thân thể này là của Vũ nữa hay không. Những bắp thịt cứng như sắt nguội đâm vô thân thể nàng từng đợt…
rồi từng đợt… Hết lớp nọ tới lớp kia… Cuồn cuộn như sóng nước ba Huyền… Nàng cố thét lên thực to, nVũ tiếng nàng tắc nghẹn ngay trên đầu lưỡi. Âm thanh của tiếng nói dội ngược, nghẹn ngào đi vào tận cùng linh hồn lẫn thể xác:
– Chết… chết… mất… thôi… anh ơi…

( Đọc truyện sec hay tại TruyenFull18.com )

VN88