VN88 VN88

Truyện sec anh ơi lồn em còn trinh địt nhẹ thôi anh phần 4

– Những chuyện chúng mình biết ngày hôm nay là ở đây Xảy ra trên cái xứ nhỏ bé này. Về Mỹ, em vẫn là vợ của Tiến. Những hình ảnh đẹp vẫn còn trong lòng mọi người. Dù cho mai này em có lấy chồng nữa thì cũng là chuyện đương nhiên và tốt dẹp.
– Có nghĩa là anh muốn em quên đi những sự lừa dối bịp bợp bẩn thỉu đó, để cho mọi người nhìn thấy lớp vỏ bên ngoài thôi phải không?
– Có lẽ đó là giải pháp tốt đẹp nhất cho em. Kẻ thiệt thòi phải nói là người vợ chính thức của Tiến bây giờ. Bà ta đã mất cả chì lẫn chài rồi.
– Còn cô tình nhân mới thì sao?
– Một cô gái qua đường thôi.
– Qua đường mà phải chu cấp hàng tháng à?
– Nếu anh không lầm thì Tiến mới chỉ gặp cô ta vài hôm. Bởi vì chúng mình cũng chỉ vừa ở Mỹ qua đây được ít ngày thôi phải không.
– Thì sao?
– Thì làm gì có sự chu cấp hàng tháng cơ chứ. Bây giờ em vẫn còn tin được lời nói của một anh chàng đi tán gái hay sao?
– Có phải anh muốn nói chính em cũng không hơn gì cô nhân tình mới của Tiến phải không.
– Làm sao em giống cô ta được. Còn đám cưới, bạn bè và người thân nữa chứ.
– Nếu một thời gian nữa trôi qua. Liệu cô gái kia có đám cưới, bạn bè và người thân như em nữa hay không?
– Chuyện đó không thế nào xảy ra được nữa!
– Vì anh Tiến chết rồi phải không?
– Đúng vậy.

Jean cười nho nhỏ. Hai tay nàng đã lần vô trong mình Vũ. Người nàng hơi chồm lên và bờ môi Jean gắn chặt lấy miệng chàng. Bỗng Vũ bàng hoàng. Chàng vừa khám phá ra mộtbàn tay bên dưới nữa cũng đang mò mẫm. Mồ hôi Vũ toát ra, nVũ thân thể chàng nóng bừng bừng. Sự kích thích trào lên cơ thể nhưcuồng phong. Vũ nghĩ tới cô gái giang hồ làm tình với chàng trên gò mả trong nghĩa trang ở San Jose. Khi chàng khám phá ra bàn tay bên dưới không phải là tay cô ta thì chính cô ấy đã tự bóp cổ mình mà chết. Vũ đưa tay nắm lấy hai tay Jean thì thầm:
– Em đừng buông anh ra nghe không.
Jean cười khúc khích, nói nho nhỏ:
– Bây giờ anh không còn mặc cảm gì nữa phải không.
– Em không buông anh ra đâu.

Vũ không trả lời, chàng chỉ ầm ừ vì thân thể đang cong cớn. Những khoái cảm tê dại thấm vào tận xương tủy tới điên cuồng. Chàng chồm lên mình Jean làm nàng phải ghì chặt lấy thân thể chàng mà rên lên. Vũ không hiểu sao. Cứ mỗi lần bàn tay cô gái tóc vàng ma quỉ kia mò mẫm trên thân thể chàng thì người chàng nóng lên bừng bừng. Sự kích thích tuôn trào khắp cơ thể tới điên dại và không bao giờ ngừng. Lúc ấy, cái bệnh di truyền quái ác kia nhưbiến mất. Trả lại cho con người Vũ một sinh khí ngút trời. Không hiểu có phải như vậy mà tự nhiên Vũ lại có cảm tình với bàn tay ma quái này hay không. Mặc dù chàng vẫn có cảm giác kinh sợ tới tê người.

Đang trong lúc đê mê cùng tột ấy. Bỗng cửa sổ bật tung. Gió từ ngoài lùa vào như thác đổ. Mùng mền chăn gối bay lên như bão cát ngoài sa mạc. Có tiếng sấm nổ long trời lở đất. Không gian rung chuyển. Trời đất ráp gần lại, nổ tung ra hàng trăm ngàn mảnh tinh tú long lanh, chói lòa.

Jean gào lên. Vũ thét lớn. Cả hai văng ra khỏi giường trong cơn địa chấn của ngày tận thế ấy. Thân thể Vũ lạnh ngắt. Da thịt chàng teo lại, nhăn nhúm. Trong khi người Jean rã rời. Khuôn mặt nàng hốc hác, tái xanh. Có tiếng gà gáy sáng. Vũ bàng hoàng thấy mình nằm co quắp dưới chân giường. Trong khi Jean cuộn tròn thân thể trong chăn trên đầu giường. Chàng nhìn nháo nhác chung quanh. Căn phòng im nm trong ánh đèn dìu dịu, xanh lơ. Chàng lồm cồm bò dậy. Trong khi Jean cũng vừa thức giấc. Nàng nhìn Vũ ngơ ngác hỏi:
– Chúng mình đang ở đâu hả anh?

Vũ không trả lời ngay. Chàng nhìn Jean như dò xét một lúc thực lâu mới từ từ nói:
– Có phải chúng ta vừa trải qua một cơn ác mộng không?
Jean lắc đầu nhè nhẹ.
– Không phải là mộng đâu.
– Chẳng lẽ chúng ta vừa trở về từ một thế giới khác?
– Có thế giới nào chung quanh đây nữa hay sao anh?
– Anh cũng không biết.

Jean đạp nhẹ chiếc mền lệch sang một bên. Nàng chồm mình về phía Vũ hỏi:
– Anh có sợ không?
Phải nói là kinh hoàng.
– Bây giờ hết rồi.
– NVũ nó còn tái diễn nữa không?
– Em cũng không biết.
Im lặng một lúc, Vũ ngồi hẳn lên nói:
– Có lẽ trời sắp sáng rồi. Anh trở về phòng ngủ nhé.
Jean lật đật tụt xuống giường nói.
Em theo anh được không?
– Tại sao?
– Em không dám ngủ một mình ở căn phòng này nữa đâu.
– Em không sợ người ta nghị dị à?
Jean im lặng, nàng với bộ đồ ngủ mặc vào thực nhanh.
– Em có thể ngủ ở trên ghếnệm trong phòng anh cũng được mà.

Vũ gật đầu. Chàng nắm tay Jean đi về phòng mình.

Khi Vũ thức dậy, Jean vẫn còn ngủ ly bì. Chàng thay quần áo, nhón gót bước nhẹ ra ngoài. Mặt trời đã lên thực cao. Dưới phòng vẽ của Jean tấp nập những người. Vũ hơi ngạc nhiên, chàng rảo bước tới đó.

Tiếng kèn đám ma bắt đầu rung lên những âm điệu làm Vũ thấy rờn rợn. Chàng bước vào phòng trong màn hương khói mịt mù.
– Thưa ông kỹ sư, sắp tới giờ liệm xác rồi.
Vũ trả lời như một cái máy.
– Dạ, xin các ông cứ làm theo những gì gia đình mong muốn.
Người đàn ông lớn tuổi vừa nói, ngập ngừng hỏi chàng.
– Dạ… thưa ông kỹ sư. Chúng tôi muốn nói tới bà Jean ạ
– Các ông thấy cần sự có mặt của bà ấy hay không?
Người đàn ông nhanh nhẹn nói.
– Dạ… dạ… phải có mặt bà ấy mới được chứ ạ.
Vũ nhìn thực nhanh chung quanh. Chàng thấy người thiếu phụ ôm đứa con ngồi bẹp dí trong một góc phòng.
Chàng hỏi:
– Còn ý kiến của bà vợ chính thức ông Tiến ra sao thưa ông?
Người đàn ông trả lời ngay.
– Bà Jean rộng lòng cho cơ ấy dự tang lễ này là quí hóa lắm rồi.
Vũ sửng sốt, chàng ngẩn nhơ nhưmình vừa nghe lộn một điều gì.
– Tôi muốn nói vợ chính thức có hôn thú và con ông Tiến đó thưa ông.
– Dạ… thưa ông kỹ sư tôi biết.
– Tôi có thể nói chuyện với bà ấy một chút được không?
– Dạ… dạ, thưa ông kỹ sư. Nếu ông muốn, xin cứ tự nhiên ạ.

Vũ tiến tới gần thiếu phụ nọ. Chàng ngồi xuống hỏi:
– Thưa chị, tôi xin lỗi hôm qua chưa kịp nói chuyện với chị. Tuy nhiên, tôi đã được bà Jean cho biết hết những gì chị cho bà ấy hay. Hôm nay tôi muốn hỏi xem ý kiến của chị thế nào về tang lễ của anh Tiến ạ?
Ngần ngừ một lúc, vợ Tiến nói:
– Thưa ông kỹ sư, bà Jean còn giữ nhiều tiền của chồng tôi nữa không ạ. Tôi muốn tang lễ này phải làm cho bà con họ hàng biết một chút để mẹ con tôi còn dám nhìn mọi người chung quanh nữa.

Vũ thấy như sáng nay mình lạc vào một thếgiới khác lạ Những gì chàng phân vân từ tối qua tới giờ trở nên lãng xẹt Chàng nhìn một vòng. Mấy ông thầy chùa đang tụng kinh. Mấy ông thầy cúng đang ngồi nhai trầu nhóp nhép. Một dàn nhạc đám ma cũng có tới sáu bảy ông. Trong phòng chật ních những người chàng chưa hề biết mặt. Ai nấy mặt mũi hớn hở, cười nói luôn mồm. Bên dưới quan tài một chiếc bàn không biết ai mang từ đâu tới. Trên bàn đầy thức ăn. Chàng thấy cả một con heo quay thực to và năm bảy con gà luộc, còn cả nguyên con trên đa.
Chàng tần ngần nói:
– Thưa chị, tôi cũng không biết gì về chuyện này.
Có tiếng người đàn ông lớn tuổi vừa nói chuyện với Vũ nói từ đằng sau tới.
– Thưa ông kỹ sư. Xin ông lo cho chúng tôi về cái khâu này. Nếu không thì kẹt lắm đó ạ.
– Ông muốn tôi phải làm gì?
– Xin ông kỹ sư can thiệp dùm, xem anh Tiến còn để lại bao nhiêu tiền cho bà Jean, để bà ấy chi cho chúng tôi nữa ạ.

VN88