Buổi vãn khoá hoàn tất, do một ni sư trung niên dẫn đầu, các ni cô lần lượt đi ra khỏi chánh điện. Ðàn bà vẫn là đàn bà dẫu có là kẻ đã đi tu, dáng các ni cô chân nhỏ nhắn bước đi giống như cây liễu lắc lư trong gió nhẹ.
Một hôm có nữ sư Mai – người phó trụ trì ở Đào Hoa tự đến Hộ Hoa đạo quán hoá duyên, vô tình sư nữ Mai gặp đạo sĩ Lân ra tiếp khách. Ðạo sĩ Lân đã lần lữa đem hiến một số vàng lớn, kèm theo một lời hứa giúp người này lên chánh trụ trì. Tất cả những thứ ấy được đổi lại vì nể mặt hắn, đồng thời do bên ngoài trời quá tối. Mọi chuyện diễn ra đúng như tay đạo sĩ cáo già trù tính, người sư nữ phó trụ trì đã lưu lại qua đêm tại một trong những căn phòng của đạo quán Hộ Hoa. Ðầu đêm, Tô Hộ Hoa đạo trưởng mỉm cười một cách khó hiểu với người phó trụ trì Đào Hoa ni tự:
– Nữ thí chủ đến đây chỉ lo giữ của mà thôi, còn mạng nữ thí chủ thì đã có thần thánh phò hộ rồi, chẳng mất mát đi đâu mà sợ.
Sư nữ Mai ngờ ngợ song không thể nào có thể tưởng tượng ra nổi cái hậu quả đêm ấy. Sau khi phục thuốc, trong đêm đó đạo sĩ Lân vò bóp người ni sư phó trụ trì, đây cũng là người phốp pháp nhất trong Đào Hoa tự, bà ta có cặp vú lắc lư bóng loáng to đùng như cái đầu của mình khi không đội khăn. Ðàn bà cuồng nhiệt giống như trái ớt vậy, người sành ăn – ăn ớt càng cay thì càng thoả thích. Sư nữ Mai là một đại diện tiêu biểu cho cái cảm nghĩ này. Lâu ngày không biết đến đàn ông, bà ta làm như cơ hồ trong một đêm là đủ bù cho bao khoảng thời gian thiếu vắng trước kia.