Một sáng kia, đại đạo trưởng Tô ra dấu gọi Mai vào phòng của lão, năm ấy cô mới 14 tuổi. Lão bắt Mai cởi quần áo ra, nữ đệ tử Mai ngây thơ nghĩ rằng lại thêm một nghi thức nữa trước khi được mặt áo choàng xanh. Lão đạo trưởng Tô bắt cô gái quỳ xuống, vục mặt ngay vào háng của lão.
– Ơ… Sư phụ làm sao vậy
– Bần đạo làm cái điều theo tự nhiên và định số đã an bày của nữ thí chủ.
– Sư phụ sao lại làm cái việc đó ở đây, mà không phải tại Ðền thờ chính ?
Lão đạo trưởng Tô ngây người: – Hê… bần đạo thích làm lúc nào thì cao hứng lúc nấy thôi. Nữ thí chủ không thích chiều sư phụ này ư ? Nữ thí chủ có thể từ chối và đánh mất một cơ hội trở thành Hiệp sĩ Hợp Hoa!
Nữ đệ tử Mai bẽn lẽn, nhỏ nhẹ nói: – Không phải con không muốn chiều sư phụ, nhưng lúc này không tiện.
– Ở đây chỉ có bần đạo và nữ thí chủ, không lý lần tiên của nữ thí chủ mà tiến hành ở giữa Ðền thờ chính là thuận tiện hơn sao ?
Nữ đệ tử Mai cúi đầu im lặng, lão đạo trưởng Tô cười thé lên đưa bàn tay thô kệch xoa lên đôi gò bồng đảo chưa kịp lớn của nữ đệ tử cho đến khi nó căng tròn hơn. Nữ đệ tử Mai uốn éo người với cảm giác nhột nhạt, không hề có một chút ý kháng cự…
Sau khi hưởng trọn tấm băng trinh ngàn vàng đầu đời con gái của cô đệ tử nhỏ, lão đạo sĩ ra lệnh cho Mai không bao giờ được tiết lộ bí mật ấy. Mai là một cô gái sớm có thân hình nở nang, eo lưng mềm mại. Cô không phải là nữ đệ tử dự lễ phong cấp đầu tiên theo kiểu này. Trong trướng gấm của đạo trưởng Tô, còn có hàng vài trăm phụ nữ khác, tất cả họ đều là nữ phó tu của Hộ Hoa đạo quán. Họ phải hiến dâng thể xác của mình lần lượt cho các sư phụ đạo sĩ để được đón nhận cái áo choàng Hiệp sĩ Hợp Hoa, ở đây quan hệ nam nữ và sư đồ trộn lẫn vào nhau.