Qua vài lời giới thiệu, Quang biết Nhung đang học ở Củ Chi. Cha Nhung giàu lắm nên rước mẹ con Nhung lên trung tâm thành phố sinh sống. Nhung tự giới thiệu mình đang ở một biệt thự khá sang trọng ở ngoại ô.
Buổi học hôm đó quả là quá căng thẳng và nhiều biến động xảy ra đối với Quang. Cái làng quê yên tĩnh của cậu ngày nào bỗng biến thành một thành phố náo nhiệt, vui tươi. Thật là điên cái đầu. Quang thầm so sánh mình với Nhung. Ngồi cạnh bên nàng, anh chẳng khác nào như một tên hầu, một kẻ xấu xí. Vẻ đẹp của Nhung càng làm nổi lên những khuyết điểm ở Quang. Chiều đó, Quang ôm cặp chạy thẳng về nhà mà lòng không khỏi bồn chồn. Chẳng biết những ngày tới đây ở lớp học, cậu có “sống” yên lành được không với “hủ mật” bên cạnh.
Khi Quang vừa bước chân vào nhà thì gặp ngay mẹ cậu. Quang ngạc nhiên sung sướng ôm mẹ. Cậu hỏi mẹ:
– Hôm nay mẹ không đi làm hả mẹ? Ôi! con nhớ mẹ quá!
Mẹ Quang trách yêu:
– Coi kìa! Trông như con nít ấy! Làm như mẹ con ta xa cách lâu lắm rồi vậy! Ừ! Hôm nay mẹ phải ở nhà chờ người khách tới mướn nhà.
Quang ngạc nhiên:
– Ủa! Nhà mình cho mướn hả mẹ?
– Ừ! mẹ thấy mấy căn phòng trên lầu bỏ không thì uổng quá nên đăng báo cho mướn. Mẹ phải tranh thủ kiếm thêm tiền để nuôi con nữa chứ. Với lại mẹ thấy con thường ở nhà một mình thì buồn lắm nên kiếm thêm người ở nhà với con cho vui!
Quang bỏ cặp, ngồi xuống rồi nói:
– Mẹ ơi! mấy người đó phức tạp lắm, mẹ không sợ họ làm hư con sao. Với lại con không thích ồn ào. Con chỉ muốn yên tĩnh thôi.
Mẹ Quang trầm ngâm một lát:
– Ừ! con nói mẹ mới thấy đúng. Nhưng mà thôi, cứ đợi người ta tới, mẹ con mình coi mặt mũi ra sao rồi mới tính chuyện cho mướn hay không. Vậy nhé! Thôi, trưa rồi, vào tắm đi ông tướng. Mẹ pha nước rồi đó. Khiếp! Sáng nay chắc ướt như chuột lột phải không! Ai biểu hổng nghe lời mẹ. Con cái gì mà. Đúng là…
Quang giơ tay lên cắt ngang lời mẹ:
– Ôi mẹ ơi! Đừng lằng nhằng nữa, con đầu hàng! Con đi tắm đây! Con đầu hàng! Mẹ là tốt nhất!
Nói rồi Quang chạy ù vào nhà tắm. Mẹ cậu nhìn theo mỉm cười. Mãi tới hôm nay bà mới nghe được thằng bé nói vài câu dí dỏm, trước đây lúc nào nó cũng tỏ ra buồn bã làm cho bà cũng buồn theo…