VN88 VN88

Dòng Đời – Loạn luân giữa anh em, chú cháu, mẹ vợ – con rể, của cha nuôi với con gái

Tân giả vờ nhìn vào mắt Ngọc. Con bé hồn nhiên quá.
– Dĩ nhiên là Ngọc rồi.- giọng anh trở nên thì thầm- giá mà chú đừng là chú của Ngọc, thì chú cũng làm như Hấn kia.
Anh chỉ xuống dưới lòng hồ. Nhưng cả hai người vô cùng ngạc nhiên khi không nhìn thấy Huấn và Vân đâu cả. Tân thì biết tỏng cái anh chàng đang làm gì con bé rồi. Anh cố vươn mắt nhìn về bên trái, nơi ấy có bờ cát thoai thoải. Anh chỉ cho Ngọc thấy họ đang ôm nhau trên bờ cát. Ngọc cũng nhìn theo tay anh chỉ. Quả nhiên, nơi ấy nhỏ Vân đang nằm dưới chú Huấn, xa xa, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng chú Huấn không còn một mảnh vải trên thân thể., chú cứ giần giật trên người nhỏ Vân. một cảm giác khó chịu chạy dọc xuống phía dưới bụng.

Câu nói của chú Tân làm cho Ngọc cảm thấy thương cho chú. Cùng là bạn thânt hích với chú Huấn, mà chú đã hưởng trọn vẹn tấm thân ngà ngọc của nhỏ Vân, còn chú Tân của mình thì đơn độc bên tấm thân cũng không kém phần. Nó không biết dùng lời lẽ gì để an ủi chú. Nó nhích dần sang chú, rồi đặt tay lên tay chú:
– Con cũng thương chú lắm, nhưng kẹt chúng ta là chú cháu
– Thì bởi vậy. Nhưng chú cháu thì đã sao?

Anh cương quá, nhưng cũng kìm chế được. Anh nghĩ mình phải tấn công ngay bây giờ thì hợp lý nhất. Anh đặt tay lên lưng rồi rà về cuối thân, anh dừng lại nơi mông. Anh vòng tay lên đầu, vuốt tóc con nhỏ. Nó không biết là mình nên nằm yên hay phản đối. Thấy Ngọc không phản đối, anh vuốt má nó.
– Chú đã lỡ yêu Ngọc rồi Ngọc ơi…
Anh đưa miệng lên hun sau gáy nhỏ, nó thu mình lại
– Chú à, mình là chú cháu mà?
– Chú biết, nhưng chú yêu cháu, ngay từ lúc cháu học lớp 7 lận.

VN88