Nghe chú mình nói như vậy, Ngọc tỏ ra bất mãn, chú tính trở mặt chăng? Nhớ ngày nào ở núi Bửu Long, chú đã nài nĩ cho chú ân ái với bao lời tỏ tình ngọt như mía lùi, để rồi khi cô dâng hiếng lồn mình cho chú, thì chú tỏ ra ngược đãi như vậy. Ngọc nghĩ rằng mình phải cứng rắn:
– Nếu chú không muốn thì cháu vẫn giữ, không cần chú phải bận tâm
– Rồi em sẽ làm gì?
– Em sẽ ra đi…
Rồi Ngọc cũng bỏ nhà đi thật, mặc cho cha mẹ, ông bà nhất là chú can ngăn. Chỉ có Tân là biết rõ cái nguyên nhân làm cho cô cháu gái mình bỏ nhà ra đi. Không ai biết là Ngọc đã có thai, và chẳng ai biết cái sự tình của hai chú cháu. Họ đâu có ngờ sự loạn luân đã xảy ra trong nhà họ hơn một năm nay, ngay cả mẹ của Ngọc mà chẳng còn hay biết, huống chi là những người khác. Ngọc ra đi trong cay đắng, tủi nhục, trong sự tự ái với người chú ruột của mình, mà hơn ai hết, cô hằng nhớ mong, và đã từng có những ngày sống bên chú như cặp vợ chồng thực thụ.
Ban đầu Tân rất giận cô cháu gái của mình, nhưng khi nghĩ lại, anh cảm thấy thương vô cùng. Chỉ vì anh mà cuộc đời của nó không như mơ ước. Cái giây phút bên bờ hồ Bửu Long mà anh đã chiếm đoạt cô cháu gái trong sự hân hoan của cả hai người, chính là giây phút anh cướp đi sự hồn nhiên của nó. Đáng lẽ ra, với sắc đẹp của Ngọc, nàng sẽ có một tấm chồng tuyệt vời. Anh quyết định sẽ tìm Ngọc, không để nó phải bơ vơ một mình.
Ngọc chẳng đi đâu xa thì Tân tìm thấy. Anh tỏ ra mừng rỡ khi thấy đứa cháu gái mình chưa làm điều gì dại dột. Anh ôm chầm lấy nàng, hôn nàng trong nước mắt:
– Tại sao em phải bỏ nhà ra đi?
– Em muốn đến nơi nào đó chi có anh và em. Em không muốn mất anh
– …
– Anh biết không. Em mơ đến một nơi mà không ai biết chúng mình là chú cháu, mình sẽ sống với nhau như vợ chồng, công khai, không phải dấu diếm, không phải lén lút
– Em gan quá, rồi sao chúng mình sống, đâu có đơn giản chỉ là nằm đó ôm nhau?
– Anh đi làm, em cũng phải đi làm, rồi chúng mình sẽ có những đứa con thật xinh. Anh đã từng có vợ, cũng từng gẫy vỡ, em không muốn nhìn anh phải đau khổ. Em nghĩ chỉ có em mới giữ cho anh hạnh phúc trọn vẹn
Tân ôm Ngọc vào lòng. Anh biết mình sẽ phải làm gì. Ngọc không đầu hàng số phận, chẳng lẽ anh lại nhu nhược trốn chạy?
*
* *
Cả tuần nay, Tuân bận phải thi học kỳ II nên không về nhà. Anh nhớ Dung, cô em gái của mình, nhớ cả Hồng, cô em con dì thường bị thiệt thòi. Hồng vào nhà anh với thân phận của kẻ bề tôi. Anh đã tìm đến nàng, an ủi, chia ngọt xẻ bùi với nàng. Hồng quá thật thà, trong ánh mắt nó, Tuân giống như ông chủ nhỏ, và nó phải có nhiệm vụ phục vụ cho anh.
Anh không về được, cũng đồng nghĩa với chuyện anh nhịn luôn cả cái chuyện ân ái. Ơû ký túc xá, anh chưa bao giờ dám đem gái về để làm cái chuyện ấy, hình như các bạn anh cũng vậy, chẳng thằng nào có gan to. Ngồi học bài mà anh nhớ Dung tha thiết. Anh tưởng tượng ra cảnh cô em gái mỗi chiều vào nhà tắm cởi trần truồng ra, đưa tay vuốt khắp thân thể. Anh nhớ là trước khi anh phá trinh nó, nó chưa bao giờ làm những chuyện đại loại như vậy. Do nhà tắm trên lầu là chung cho cả anh và nó, nên những lúc có ba mẹ ở nhà, cả hai không dám làm cái chuyện đó, nên khi đứa này tắm, thì đứa kia nhìn trộm. Không chỉ có anh nhìn trộm nó, mà nó cũng nhìn trộm anh. Dung say mê nhất là cái cảnh anh nó thụt dương vật, rồi bất thình lình phún dòng khí trắng ra sàn nhà tắm, bên này phòng, nó liếm mép như thể đang liếm vào đầu dương vật của anh nó vậy. Nó khuyến khích anh nó làm như vậy, vì nó biết sau khi xúât tinh, anh nó làm dai hơn, mạnh bạo hơn.
Nhà chỉ có 5 ngưới, thì hết ba người cùng chung một vụ án. Hai anh em Tuân và bé Hồng. Dạo sau này, gần như họ công khai, không còn ái ngại nữa. Buổi sáng khi Dung còn nướng trên giường, nếu Tuân có muốn thì Hồng sẽ đáp ứng. Còn khi Dung rãnh rỗi thì, thì nhất quyết nàng phải hưởng. Lúc đó Hồng có thèm thuồng thì cũng chỉ đứng sớ rớ đó cho Tuân bóp, nếu tiện thì anh liếm cho nó đỡ thèm, đỡ tủi thân.
Lấy danh nghĩa là chị, nên đôi lúc Dung lấn át Hồng thấy rõ, điều nà cũng làm tội cho Oàng. Có những lúc Tuân và Hồng đang ân ái nhau gần đạt được đỉnh điểm thì Dung thức dậy. Nghe tiếng lục đục của Dung bên phòng mà Hồng có cảm giác lo lắng, Tuân phải đỡ:
– Em làm gì mà sợ Dung dữ vậy? Cùng lắm là anh cũng chẳng thèm chơi nó luôn, coi lấy ai chơi cho biết
– Anh đừng nói bậy, chị Dung nghe chỉ buồn lắm