Hồng phải lấy tay bịt miệng anh lại. Anh thương Hồng lắm, nên ráng nắc cho nhanh và mạnh hơn để kịp lúc. Nghe tiếng rên từ bên phòng của anh, Dung tuột ngay xuống giường, đẩy cửa phòng anh nhìn vào. Hồng đang chổng mông trên giường, còn anh anh đang ôm lấy hông của Hồng mà nắc. Dung bối rối trước cảnh tượng này, vì biết ông anh mình không nhịn được, tranh thủ lúc về nhà, phải chơi cho đã. Được anh Tuân thúc vào, Hồng bớt đi cảm giác lo âu, mặc dù đã thấy bóng của Dung đứng nhìn vào. Tập trung tư tưởng thì khoảng 5 phút sau, cả hai người đều ra. Hồng mau mau mặc lại quần áo và chào Dung, nàng lách mình ra cửa. Dung nhìn hai người lắc đầu.
Tuân không về nhà được thì Dung lên trường của anh. Hơn 30 cây số, gần 9 giờ sáng thì đến nơi. Thấy Dung đến, Tuân vừa mừng vừa ngạc nhiên:
– Sao em lên đây? Ba má có khỏe không em?
– Khỏe mà, em lên đây chơi với anh hỏng được hả?
Thấy Tuân tiếp một cô gái lạ, bọn bạn cùng phòng mau mau mặc lấy quần áo rồi từ giã:
– Thôi mà ở lại phòng nghen, tụi tao đi
– Ơ… đây là em gái tao mà?
– Ừ thì em gái, có gai bảo chị mày đâu
Nói rồi tụi nó cười ầm lên. Anh nghĩ lại mình cũng quá lời, ngộ nhỡ tụi nó tin là anh em ruột thì cũng kẹt. Cái chuyện tiếp bạn gái trong phòng chỉ có hai người là phạm quy, nhưng từ lâu trong phòng này đã quen cảnh này. Luật bất thành văn, bất cứ đứa nào dẫn bạn về phòng, thì các đứa khác phải di tản vào ban ngày, và không ai được tiết lộ chuyện này. Anh đã cho mấy đứa tụi nó nợ nhiều, thì lần này chính tụi nó phải trả. Phòng chỉ có 4 thằng, nên 3 đứa đi cũng tiện. Có lần một thằng kẹt quá phải tiếp bạn gái qua đêm, thế là 3 thằng khác phải di tản sang phòng khác.
Dung nghe đám bạn của anh hai mình nói chuyện, cô ngượng đỏ mặt. Vậy là tụi nó nghĩ rằng mình là bạn gái của anh hai. Đúng quá đi chứ, hơn nữa là chuyện khác. Anh kéo cô em gái ruột của mình vào phòng khép cửa lại, anh ôm chầm lấy Dung mà hôn tới tấp khắp mặt mũi
– Nhớ em quá
– Chứ hỏng nhớ con Hồng hả?
– Em này, nhưng em cũng phải tội cho nó, nó chịu thiệt thòi
– Anh nhớ sao không về với tụi em?- Dung chịu dùng hai chữ ‘tụi em’, nghĩa là cô muốn kéo Hồng vào cuộc.
– Anh đang kì thi, khoảng một tuần nữa thì xong
– Vậy em lên đây có làm cho anh khó xử không?
Anh cười thầm trong bụng. Không có hai em thì anh phải tự xử chứ không phải khó xử. Thật vậy, mỗi đêm anh nhớ đến hai cô em gái là anh không chịu nổi, anh phải tự thỏa mãn.
Hai người đứng quấn quýt nhau, miệng trong môi, môi bao ngoài lưỡi. Anh từ từ cởi áo đứa em mình ra để hun vú hun rốn. Đã hai tuần không âu yếm, Dung nhớ nhung cảm giác của anh mình. Không còn ngượng ngùng, không do dự, không cần cảnh giác, cả hai tự nhiên như đang ở trong một khách sạn. Dương vật của anh giương lên như giương cây dù vậy, nó gí vào bụng dưới của Dung, nước nhớt ra ướt nhẹp. Anh dìu Dung đến giường của mình. Dung khom người chổng mu về hướng của anh. Hai mép âm vật hé mở, anh đưa dương vật của mình vào ngay chính giữa khe. Bất thình lình anh thút mạnh vào. Dương vật đi vào một cái ót, đến tận gốc. Dâm thuỷ ộc ra chảy dài hai bên đùi. Cô sướng rân mình, ngoáy đầu nhìn dương vật của anh. Anh vẫn nắc, nắc càng hăng hơn như để biểu diễn cho cô em mình xem.
– Sướng …sướng quá anh ơi,
– Anh cũng sướng lắm
– Tối nay em ở lại đây nghen
– Anh sợ… sợ không tiện
– Thì mình đâu có chơi trong phòng đâu. Em thấy ngoài kia có dãy bạch đàn, mình ra đó chơi cho đã rồi vô ngủ. Chỉ cần các anh chịu nhường cho em một cái giường là đủ.- Vừa nói, Dung vừa hẩy mông qua lại trông thật đĩ thỏa. Còn Tuân thì nắc theo hướng ngược lại, làm cho dương vật của anh cắm phầm phập vào.
– Ừ. Sao anh ngốc quá. Anh cũng muốn chơi nhiều lần nữa rồi em hả về
*
* *
Không biết phù phép bằng cách nào mà bà Lan đã mời bác sỹ khám cho con gái bà, và tất cả đều bảo cô không thể có con được do tử cung hẹp, hoặc giả là có bầu cũng không thể sanh mẹ tròn con vuông. Nghe vậy thì Vy rất buồn, buồn vì không tự mình sanh cho chồng nhiều đứa con như cô từng hứa. Cô rờ xuống chim và tự nhủ sao chim này không thể sanh con cho chồng chứ? Cũng to, cũng mọng đỏ như ai… cô tự trách mình, trách mình rồi lại thương nhớ đến chồng. Anh Duy mà biết tin này chắc buồn lắm. Cô biết hằng đêm anh nắc thật sâu, thật mạnh là cố để bắn những giọt khí của anh vào sâu trong âm đạo, để những giọt tinh này kết trái, cô đều đó nhận, đó nhận một cách nồng nhiệt, vậy mà…
Cả Duy và vợ anh đâu có ngờ rằng đó là chiêu thức của bà Lan. Bà chưa muốn con gái mình phải mang nặng đẻ đau, mà bà muốn chính bà, chính cái tử cung bà được một lần nữa mang nặng, bà muốn có lại được cái cảm giác của một thai phụ. Hơn thế nữa, bà muốn chính chim bà sanh đứa bé. Nhưng đó chi là bề ngoài, còn cái tâm của bà, mà có lẽ chỉ có bà hiểu. Bà muốn Duy ăn ở với bà chăm chỉ hơn, một cách có ý nghĩa hơn, chứ không phải là một sự lạon luân của thằng con rể với bà già vợ, mà đó là nghĩa vụ. Nghĩa vụ là bà phải sanh cho hai vợ chồng đứa con gái một đứa bé, còn Duy phải có nghĩa vụ ăn ở với bà, đó là điều cốt lõi mà bà muốn.
Cái chuyện lấy trứng của Vy đã thụ tinh đưa sang bụng của bà chỉ là hình thức, còn cái chuyện mà bà với Duy ăn ở nhau để bà thụ thai mới là sự thật. Cái ngày bà bác sỹ soi tử cung của Vy để hút, cái gọi là trứng đã thụ tinh, rồi chuyển sang phòng để cấy vào dạ con của bà Lan, Vy buồn so:
– Vậy là con phải nhờ mẹ nuôi dưỡng đứa con của con…
– Con đừng buồn. Mẹ cũng muốn có lại cảm giác của hai mươi mấy năm qua- bà an ủi