“Mẹ biết con nghĩ thế nào. Phan… con… Nhưng nó không phải thế. Mẹ van con mà… Chuyện đó … nó không dơ bẩn như con nghĩ đâu.” Trong mắt mẹ lóe lên, đầy vẻ nhiệt tình .. đam mê. “Mọi người không ai hiểu. Con không hiểu .. mà chỉ mẹ hiểu. Mẹ thích nó và mẹ bất cần ai suy nghĩ thế nào.”
Phan bật người dậy. Nó không biết nó sắp nói gì, ngoại trừ bây giờ nó đứng thẳng nhìn trừng trừng xuống mẹ.
“Phan con… đừng nhìn mẹ như vậy. Đừng mà… mẹ van con.”
Mẹ quì lên hai tay vươn ra ôm Phan. “Đi mà con. Con không hiểu đâu. Mẹ không thể chịu đựng nổi con đối xử với mẹ thế này. Chuyện đó nó xảy ra xong rồi. Chỉ có thế. Mẹ thú nhận thích và … mẹ vẫn còn thích…. nó”
Nước mắt trong khóe mắt vẫn còn đọng lại trong khi mẹ vươn tay ôm Phan. Phan cảm thấy nó cầm tay mẹ nhưng không nắm lại. Thay vào đó , nó cầm cổ tay kéo mẹ đứng lên rồi nắm chặc cườm tay lắc mạnh.
“Mẹ thích nó à? MẸ THÍCH NÓ À?” Nó hét lớn vào mặt bà.
Nó lắc mẹ dữ dội làm mẹ khóc to hơn. Tóc tai rũ rượi trên mặt. Nước mắt chảy dài trông còn lớn hơn dòng nước mưa đang chảy trên mặt cửa sổ.
“Đúng vậy con. Trời ơi…Mẹ .. thích nó.” Mẹ thều thào rồi Phan vô ý thức xoay người mẹ lại, lôi bà về phía giường nó. Nó ngồi trên giường để mẹ nằm trên đầu gối. Nó không suy nghĩ, chỉ hành động theo phản xạ.