Mẹ hét tên nó lên để cho nó dừng tay khi Phan bắt đầu đánh vào cặp đít núng níng của mẹ. Ý nghĩ duy nhất trong đầu Phan là làm mẹ đau thật nhiều và nó đánh mạnh đến nổi mẹ phải khóc to năn nỉ nó dừng tay. “Đùng mà Phan… tha cho mẹ… “ Bà cố chống cự nhưng vô ích vì Phan ghì quá mạnh trên đùi. Cặp chân dài vùng vẩy không ngớt.
Nó không muốn dừng. Tay tiếp tục đánh mạnh cho đến khi cái váy tốc lên để lộ cái quần lót trắng tinh trên cặp mông khêu gợi đỏ rần như máu. Thấy thế nó càng say máu tăng tốc gấp đôi.
Tiếng chan chán vang lên không ngớt trên cặp mông đầy đặn khi cặp chân thuôn dài vung vẩy. Cứ thế nó đánh cho đến khi không còn sức giữ mẹ để bà trượt nằm xuống sàn nhà.
Nó nhìn xuống mẹ đang khóc nức nở dưới chân. Mẹ ngẩng khuôn mặt đẫm lệ xinh đẹp nhìn nó trong lúc quần lót vẫn còn lộ ra.
“Mẹ .. Con làm gì mẹ cũng được. Đánh cho mẹ chết đi. Trừng phạt mẹ đi. Nhưng mẹ không bao giờ hối hận chuyện này.”
“Không nói thế! Không được nói thế!” Nó hét to lên.
“Mẹ không hối hận. Con ơi… mẹ không hối hận đâu con.”
Mẹ không sửa sang lại quần áo trong khi tóc tai còn rũ rượi che ngang mặt. Trước khi Phan biết nó phải làm gì thì nó thấy nó quì phía sau bà. Tay đẩy mạnh trên lưng mẹ làm bà cúi đầu xuống rôi ngồi lên trên. Nó nghiêng người tới trước tay nâng cằm mẹ lên. Khuôn mặt chỉ cách bà vài phân.