Sau khi nắp quan tài đậy lại rồi. Vợ Tiến cho cả đám thầy cúng, đội kèn đám ma và thầy chùa tụng niệm về hết. Nàng nói mọi người mệt mỏi rồi nên về nhà nghỉ một đêm, để sáng mai đưa linh cửu Tiến ra nghĩa trang. Căn phòng được đóng cửa lại với quan tài của Tiến nằm trong đó. Khi bóng tối chụp xuống. Vợ Tiến xin phép Vũ cho nàng ngủ tạm ở phòng của Jean và Tiến vì không dám ở lại bên quan tài Tiến một mình. Bây giờ Vũ mới thấy tài tháo vát của vợ Tiến. Một mình nàng quyết định mọi việc thật đâu vào đó.
Chàng cũng biết rằng, thế nào tối nay vợ Tiến cũng mò sang phòng chàng. Vừa chợp tối, Vũ đi tắm rửa vì sự xét đoán của Vũ không thế nào sai được. Lúc chiều, trước khi rời khỏi phòng. Vợ Tiến đã ngả vô lòng chàng khóc nức nở rồi bất chợt, nàng ôm lấy Vũ hôn vô môi chàng một nụ hôn tưởng không bao giờ rứt. Hai bàn tay của nàng cũng mò mẫm trên thân thể Vũ làm chàng phải tê dại…
Cũng vì thế mà tối nay, Vũ phải tắm rửa cẩn thận và lên giường nằm chờ. Lẽ dĩ nhiên, cửa phòng chàng hé mở để nàng có thể tự tiện mở lấy nếu chàng ngủ quên. Vũ biết rằng tối nay có thể là đêm sau cùng chàng ngủ với một người đàn bà lạ một cách đễ dàng và thoải mái như thế này. Vì tối mai, vợ chàng sẽ tới phi trường Saigon rồi. Nếu có mặt Huyền ở đây, mọi chuyện nhăng nhít kể như phải chấm dứt, nếu có cũng chỉ còn là những lén lút vụn trộm mà thôi.
Suy nghĩ miên man mãi tới lúc ngủ quên đi hồi nào không hay. Khi thức dậy, mặt trời đã lên cao. Vài tia nắng đã chiếu qua cửa sổ len lói vô phòng. Vũ giật mình nhìn đồng hồ. Chàng ngồi bật dậy, mặc quần áo tới xem tang lễ đang cử hành ra sao. Vũ ngạc nhiên khi thấy nhà cửa vắng tanh. Căn phòng chứa xác Tiến vẫn đóng cữa im lìm. Chàng vội vàng rảo bước xuống xem chuyện gì đã xảy ra. Tới nơi, chàng thấy trước cửa có dán một miếng giấy đề mấy chữ.
“Xin quí vị ra về. Linh cửu của anh Tiến sẽ được chở về Mỹ cho thân nhân chôn cất theo lời yêu cầu của gia đình. Mọi chi phí trong những ngày qua, xin liên lạc với ông Vũ vào sáng mai. Chân thành cảm tạ qúi vị.”
Vũ đọc đi đọc lại lá thư vợ Tiến để trong phòng ngủ. Chàng không biết phải nguyền rủa hay thương hại cho người quả phụ tré tuổi này. Bây giờ, dù cho nàng có làm cái gì chăng nữa thì tội tình của Tiến vẫn còn nằm đó. Trên giấy trắng mực đen đàng hoàng.
Sáng nay, lúc Vũ đọc tấm giấy dán trên cửa trước phòng vẽ của Jean, chàng đã nổi giận, xé nát tấm giấy. Tới khi về phòng ngủ tìm được lá thư của vợ Tiến để lại cho chàng. Vũ lại lấy tấm giấy khác viết nguyên văn như tờ giấy cũ rồi đem dán trở lại. Thế rồi chàng bật cười đọc đi đọc lại câu:”Mọi chi phí vào những ngày qua, Xin liên lạc với ông Vũ”. Như thế là tự nhiên Vũ đã mặc nhiên đồng ý gánh hết mọi phí tổn trong những ngày qua.
Còn cái chuyện đem xác về Mỹ cho thân nhân. Vợ Tiến đã giải thích chỉ là lý do để bà con đừng xôn xao, vì nàng sẽ trở lại âm thầm mai táng Tiến cho đỡ phí tổn. Lý do rất đơn giản là hiện nay nàng không có một đồng xu nào dính túi hết. Trong thư nàng cũng hứa sẽ thu xếp trả lại số tiền mà Vũ ứng trước cho những nhạc công và thầy cúng, cũng như nhà quàng. Điều này thực sự Vũ không lo lắng gì, vì đối với Vũ, số tiền này cũng chẳng là bao nhiêu. Chàng có thể cho Tiến cũng còn được. Há gì trong lúc này, anh ta đã nằm xuống rồi.
Cả ngày hôm nay, Vũ bận rộn trả lời những câu hỏi chẳng ra đâu vào đâu. Chàng bèn nghĩ ra cách tới nhà Lan lánh mặt luôn. Tiền bạc trong danh sách vợ Tiến để lại trong thư Vũ giao cho anh chàng kỹ sư Mỹ thanh toán dùm luôn. Điều này cũng chẳng có gì khó, vì vợ Tiến đã ghi rất rõ trả cho ai bao nhiêu rồi. Tất cả chưa tới ngàn bạc đâu có to tát gì.
Bây giờ Vũ yên tâm tới nhà Lan lánh mặt. Mẹ con Lan gặp Vũ thật mừng rỡ. Những đứa trẻ reo lên vì biết rằng khi nào chàng tới chơi là chúng có quà bánh. Vũ xoa đầu con nhỏ út hỏi:
– Mấy bữa nay con có ngoan không?
Đứa bé níu lấy chân Vũ ngọng nghịu nói.
– Con… con ngoan… Chú có kẹo không?
Vũ lôi ra trong bọc một gói bánh thực lớn vừa mua ở Cầu Đá, trao cho mấy đứa nhỏ nói:
– Tốt, tụi con ngoan là chú cho bánli ngay. Đem ra
ngoài kia ăn. ”
Lan mỉm cười, nàng biết khi Vũ nói với tụi nhỏ đem ra ngoài kia ăn là muốn đuổi khéo chúng để cho chàng tự nhiên với nàng thôi. Bé Hai vẫn còn tính trẻ con, thấy bánh cũng nhào lại định kéo mấy đứa em ra ngoài. Lan vội vàng .
bảo nó:
– Hai à, con bưng nước vô phòng cho chú uống đi chứ. Lớn rồi còn bánh kẹo gì nữa.
Bé Hai nghe mẹ nói, hiểu ý mẹ mình muốn gì ngay.
NVũ nó vẫn còn tiếc gói bánh vừa rồi nên còn tần ngần.
Thấy vậy, Lan nói nhỏ vô tai nó:
– Mày ngu vừa vừa chứ. Vô phòng rồi muốn chú ấy mua cái gì cho mà không được. Còn phải dành ăn với em nữa hay sao hả?
Bé Hai liếc Vũ cười chúm chím, nói:
– Cháu bưng nước vô phòng cho chú uống nhé.
Nói xong nàng te te đi vô phòng ngay. Cho tới hôm nay, Vũ đã biết Lan cố tạo cơ hội cho chàng gần gủi bé Hai. Trong phòng của bé Hai, bây giờ có kê thêm một cái bàn nho nhỏ cạnh chiếc giường. Trên bàn có ấm nước và mấy cái ly thủy tinh. Cạnh đấy cũng có mấy cái ghế đẩu để ngồi uống nước. Căn phòng này tự nhiên trở thành phòng khách của nhà Lan. Bởi vì nhà ngoài chỉ có một chiếc giường lớn cho tụi trẻ ngủ. Bếp nước tùm lum ngay bên cạnh chân giường. Nhất là bây giờ lại thêm con gà mẹ và một đàn gà con làm ổ ngay góc nhà.
Vũ theo bé Hai vô trong. Nàng chỉ chiếc ghế bảo Vũ.
– Chú ngồi chơi đi, để cháu ra nấu nước trà nóng cho chú uống nhé.
Vũ vừa tính cản thì Lan bước vô nói:
– Thôi mày ngồi nói chuyện với chú cho vui đi. Để tao nấu nước cho.
Bé Hai cười khúc khích, chờ mẹ ra khỏi phòng, nàng phóng tới sau lưng Vũ, nhảy lên ôm lấy cổ chàng. Vũ vòng một tay ra sau lưng, luồn qua bụng bé Hai, ôm lấy hông nàng kéo ngửa ra phía trước. Bé Hai nằm ngửa thực gọn vô lòng chàng. Vũ cúi xuống ngay, bờ môi chàng tê đi trên môi đứa con gái mới mười bốn tuổi này. Khi chàng ngước lên, bé Hai nũng nịu, nhún nhảy nói:
– Chú xấu quá hà. Không mua bánh cho cháu.
– Hai muốn ăn bánh gì?
– Bánh gì cũng được.
Vũ vén tà áo bé Hai lên khỏi ngực. Con bé chẳng bao giờ mặc áo lót. Bộ ngực nhưcau non nhu nhú đỏ hồng. Tự nhiên người Vũ tê đi.
– Hay là bây giờ tụi mình ra bãi biển ăn quà đi?
Bé Hai chịu liền, vừa tính nhổm dậy thì Vũ đã luồn tay vô trong quần con bé. Chiếc giây lưng lỏng lẻo căng ra để tay Vũ rà vô trong thực dễ dàng. Bé Hai không ngờ hôm nay Vũ lại táo tợn như vậy. Từ trước tới nay dù có cái gì hơn thế này đi chăng nữa, Vũ cũng lén lút chứ đâu có dám công khai bạo phổi như ngày hôm nay. Tự nhiên bé Hai cảm thấy mình trở thành người lớn rồi. Hèn chi mẹ luôn luôn tạo cơ hội cho nàng gần gủi chàng. Bé Hai nhìn thẳng vào mắt Vũ, lấy tay đánh nhẹ vô tay Vũ nũng nịu nói:
– Anh hư quá mất rồi.
Không hiểu sao những câu nói nhẹ nhàng trẻ con ấy làm Vũ run rẩy. Chàng ngây ngất với cảm khoái ngút trời Vũ vội vàng cúi xuống vùng da thịt cỏ non ấy hít thực mạnh. Hương thơm con gái tê chồn đầu môi. Chàng rên lên nho nhỏ…