– “Nếu anh không có việc gì và quá rảnh rỗi thì anh nên bước ra khỏi căn phòng này và học cách làm thế nào để trở thành người lịch thiệp đi”.
– “Cảm ơn bố, con vẫn cần mẫn học cách làm người lịch thiệp từ bố mỗi ngày. Chào bố!”.
Cho tới tận khi hắn ta bước ra khỏi phòng, Hải Yến vẫn không thể nào có lấy vài giây thiện cảm với con người khó ưa đó. Với tư cách là một nhân viên, anh ta quá hỗn hào, với tư cách một người con thì anh ta quá xấc xược, còn với tư cách một người đàn ông, anh ta vừa bất lịch sự và thiển cận trong cách đánh giá con người.
Hải Yến cố gắng xua đuổi cảm giác bực bội từ khi anh ta bước vào phòng để lắng nghe những lời dặn dò từ ông Mạnh Cường. Cô cần có sự chuẩn bị thật tốt trước khi bắt đầu một công việc mới ở nơi này.
Cho tới tận khi hắn ta bước ra khỏi phòng, Hải Yến vẫn không thể nào có lấy vài giây thiện cảm với con người khó ưa đó.
Hải Yến nở một nụ cười thật mãn nguyện và bước ra khỏi căn phòng. Cuối cùng thì cô cũng đã tìm được một công việc mà cô cảm thấy yêu thích và phù hợp với mình. Hải Yến khẽ mở cánh cửa ra về.
– “Ra kia nói chuyện một chút đi”
Thiếu chút nữa Hải Yến đã hét lên vì bị giật mình. Cô ngoảnh sang phía bên phải, là hắn ta. Hắn vẫn đứng đó, khoanh tay trước ngực đầy ngạo nghễ và nói bằng cái giọng ra lệnh.