– “Đúng là những người làm việc bất chính thường có tật giật mình mà. Ra nói chuyện với tôi một chút”
– “Những người đường đường chính chính chắc không có thói quen đứng núp bên ngoài cửa như anh. Nhân tiện, hãy nói cho tôi biết, lí do nào khiến tôi phải chấp nhận tiếp chuyện với anh?”
Câu trả lời đanh thép của Hải Yến khiến hắn ta có vẻ như thích thú. Hắn bỏ đôi tay xuống, quay sang phía Hải Yến rồi cười. Lại cái nụ cười đầy vẻ khinh người ấy.
– “Đi nào, 1 phút thôi. Sẽ có ích cho cô hơn đấy”
– “Tôi không có thời gian cho anh, dù chỉ là 1 phút”.
Hải Yến quay đầu bước đi nhưng phía sau hắn ta vẫn không ngừng bỏ cuộc:
– “Nếu tôi nói tôi đang đảm nhận vị trí mà dù sao này cô có làm ở bộ phận nào cô cũng phải đối diện với tôi, dưới quyền tôi thì cô nghĩ sao?”
Hải Yến vẫn bước về phía trước:
– “Từ tuần sau tôi mới đi làm, lúc đó tôi mới nhân viên. Giờ thì không!”
Sự quả quyết và ngang ngạnh của Hải Yến bắt đầu làm một kẻ khinh khỉnh như hắn ta khó chịu. Hắn đuổi theo, nắm lấy tay Hải Yến kéo ngược chiều lại.
– “Đi nào, tôi cần phải nói, vài phút thôi, dù với tư cách nào cũng được”.
Hải Yến không muốn chống cự vì làm như thế cũng chẳng có tác dụng mà chỉ tạo ra sự chú ý với nhiều người hơn mà thôi. Cô không muốn ngay từ khi chưa kịp bắt đầu đã phải đối diện với hàng loạt những nghi ngờ không đâu chỉ vì một gã như hắn ta.