VN88 VN88

Thời học sinh – truyện 18

Rồi hai lần lượt kể cho con Thanh nghe, nghe xong nó suy nghĩ một chút rồi nói “Ba tao sống theo cách phương Tây, nên chuyện đó thoải mái lắm, mà ổng chưa có làm gì hai đứa mày mà, phải không ?” rồi nó bật cười “trái lại tụi bây còn sướng mê đi – Ha ha ha”

“Qủy mày, nhột thấy mồ luôn” nó chống chế.
“Con Dung sướng nhất phải không Phượng”
“Ừa, ê nhưng mà tao thấy nó lạ lắm, ba mày đi ra một hồi rồi, nó còn đứng như trời trồng một hồi rồi mới “wuắc”
“Mày có cảm giác này lần đấu phải không Dung” con Thanh hỏi
“Ừa” nó ngượng nghịu đáp
“Tao cũng vậy” con Thanh tán thành.

“Hi hi hi tụi bây nhỏ hơn tao mà, tao … tao làm hoài à”
“Ủa? mày làm sao Phượng”
“Hi hi hi tối nào tao khó ngủ tao cũng dùng … dùng tay chà một hồi là “đi” luôn”
“Ha ha ha giống như lúc nãy mày vừa nhìn trộm tao với ba con Thanh vừa làm chứ gì”
Dung chọc “Ê mà mày biết không Thanh, con Phượng nó làm từ … sau ra trước á”
“Ái … thua … tao thua đừng có nhéo” Con Phượng nhanh như sóc vòng ra phúa sau của nó
ôm chặt lấy eo, tay kia nó nhéo từ trên xuống dưới. Vừa nhột, vừa đau, vừa tức. Nó cười rũ ra.

Con Phượng buông nó ra rồi đe con Thanh “còn mày, mày mà cười như nó nữa là tao … nhét nó vô nữa đó” rồi như sực nhớ ra điều gì , nó hỏi tiếp “mà mày có thấy đau không Thanh ?”
“Có, ít thôi, sách nó nó là phải lựa đúng chổ mới không đau, cứ nhét đại là đau lắm, còn đi luôn đời con gái nữa ha ha ha …”

VN88