VN88 VN88

Thời học sinh – truyện 18

Lúc này thì nó mới hiểu ra, vã lại nó cũng không nhịn cười được khi thấy cái vẽ mặt con Phượng, đúng là cái con nhỏ.
“Chưa hết đâu” con Phượng lại cười sặc sặc “tối qua nóng quá tao cởi mất cái quần trong Ha ha ha”
“Trời đất” nó sửng sốt ” vậy là thằng … thằng Tuân nó … nó thấy hết trơn hả ?”
“Còn khuya, lúc đầu tao cũng nghĩ vậy, nhưng nghĩ lại lúc nhón lên là tao … khép chân mà, cùng lắm thấy được cái mông của tao là cùng Ha ha ha”
“Thấy vậy cũng là quá rồi đó bà”
“Đâu có bằng tao thấy mày hồi sáng” Con Phượng diễu
“Nhưng mày là con gái, tao đâu có sợ”
“Lỡ sáng nay nó đi với …” nói chưa hết câu con Phường đã chỉ ra đường. “Kìa, ổng tới kìa, coi bộ sáng nay đui mắt rồi hay sao mà chạy xe coi bộ lạng quạng dữ” rồi chợt nghĩ ra cái gì đó, nó chợt nói, ê mày có cái cáo nào khác không chứ nó vô mà thấy tao ướt vầy là … đui luôn quá”
“Trong phòng trong có cái áo bông chiều qua tao ủi sẵn để trên giường đó” Nó ra mở cửa còn con Phượng thoắt cái đã vô trong nhà.
Thằng Tuân mới gặp nó đã ấp úng “sáng đúng ra tui tới sớm nhưng quên đồ nên phải về lấy” rồi chợt nhớ ra, nó hỏi tiếp “Phượng tới chưa?”

“R…o…ồ…i” nó kéo giọng “học sinh giỏi mà còn hay quên như ông chắc bọn tui ở lại lớp hết quá”

VN88