VN88 VN88

Thời học sinh – truyện 18

Quần của nó cũng đã sủng ướt từ lúc nào, để mặc con Phượng ngoài lan can, nó chạy vội vào nhà tắm, vục đầu vào thau nước, nước lạnh làm nó tỉnh hẵn, vơ vội đồ đạc, nó phóng ra cửa. Con Phượng cũng phóng vội vô nhà tắm, “chờ tao về với” nó thất thanh …

Cả hai đứa ra khỏi nhà con Thanh mà còn run. Đứa nào cũng sợ bị như chị người làm lúc nãy. Chẵng nói tiếng nào, hai đứa về nhà với mỗi tâm trạng khác nhau. Riêng nó, nó vẫn cảm thấy còn kích thích, các hình ảnh của ngày hôm nay cứ lẫn lộn mãi trong đầu nó. Con Phượng có vẽ mệt mỏi, cặp mắt lờ đờ.

Về đến nhà, chẵng có ai, quăng cặp sách và gói quà của má nó lên bàn, nó thay đồ trong tâm trạng vô thức, leo lên giường là nó không còn biết gì nữa.

Tiếng chó sủa ran ngoài ngỏ làm nó bừng tỉnh, đầu nó nhức như búa bổ, chung quanh phòng nó tối mịt, nhìn lên đồng hồ có hàng kim xanh ánh lân tinh, đã hơn 8 giờ tối, nó chợt cảm thấy đói. Dưới khe cửa, nó thấy phòng ngoài vẫn còn sáng. Mệt mỏi nó ra mở cửa. Mẹ nó đang đọc sách, gập vội tấp sách và vơ mấy tờ báo, má nó hỏi:

“Đói bụng chưa con ? có cơm sau bếp đó, ăn đi rồi ngủ, để đó má dọn cho” Nó liếc nhìn má nó mỉm cười, nó chợt thấy má nó hơi xanh, mặc dù bóng đén vàng trên ban làm việc của má còn sáng.
“Má sao vậy ?” nó hỏi
“Có sao đâu ?” rồi má nó ngập ngừng hỏi tiếp “Con làm gì bên con Thanh mà có vẻ mệt vậy hả ?”
“Có gì đâu” nó bâng quơ “bọn con vừa làm báo vừa giởn, con Phượng phá muốn chết luôn, lại ăn uống tùm lum, nhà nó vui lắm” vừa lần xuống bếp tìm công tắc đèn, nó vọng lên “bác Nhân gởi mẹ cái gói quà con để trên bàn đó, bác dặn đưa tận tay má”
“ừ, má thấy rồi, để lát nữa má coi” giọng mẹ nó run run …

VN88