Những ngày sau đó là những ngày thật hạnh phúc của tôi và anh Hai. Tôi khám phá ra là trên đời này, chỉ có một người anh cùng máu mủ mới có thể yêu thương tôi một cách tuyệt vời và khắn khít như anh Hai tôi, chỉ có một người anh mới biết bảo hộ và nuông chìu tôi như vậy, chỉ có anh Hai mới yêu thương tôi , không so đo, không tính toán như anh.
Anh ôm tôi nâng niu làm tôi ứa nước mắt vì sung sướng, anh cười nói giởn :
– Nếu em không là em gái của anh thì anh sẻ xin cưới em làm vợ ngay !
Tôi bồi hồi dụi đầu vào ngực anh. Giọng
anh lạt đi vì xúc động :
– Em có muốn làm vợ anh không ?
– Dạ em muốn lắm !
Rồi tôi buồn buồn nói với anh :
– Nhưng anh phải biết nghe, em phải là vợ chánh chứ em không chịu làm vợ lẻ, vợ thứ đâu !
Anh Hai không trả lời. Hình ảnh của chị Hai lảng vãng đâu đó … Một lúc lâu sau, anh mới nói nhỏ vào tai tôi :
– Một ngày nào đó, biết đâu, Trời lại thương hai đứa mình, và anh sẻ được cái hạnh phúc có em về làm vợ anh … Anh hứa !
Trên đường về, anh ghé vào một tiệm kim hoàn mua cho tôi một cái nhẩn bằng vàng :
Em coi đây như là một biểu tượng của điều ao ước của anh, muốn có em làm vợ anh, để anh được lo cho em suốt đời.
Tôi vực đầu anh xuống, tôi cắn môi anh gần chảy máu :
– Anh nhớ đó, anh đả hứa … nếu sau này mà anh không lấy em về làm vợ thì em sẻ tự vận. Mà anh sẻ chịu trách nhiệm trước Thượng Đế.