VN88 VN88

Thời học sinh – truyện 18

Ba con Thanh nhìn thấy nó mặc bộ đồ mới, cố nhớ một chút rồi mỉm cười … nó ấp úng lí nhí nói “má cháu gởi lời cám ơn bác … hai bác” rồi như sực nhớ cái gì, ba con Thanh liếc nhanh vô nhà trong rồi kéo nó ra một chổ bảo “Bác gởi quà này cho má cháu, đưa tận tay nghe” Rồi với vẽ mặt phong sương đỏ ửng, ổng đưa tay bẹo má nó rồi bảo “mấy đứa lớn quá, bác nhìn không ra, đẹp nữa” nó sướng run lên “phải công nhận ba con Thanh khéo nịnh thiệt, hèn gì má nó …”

Cả bọn kéo nhau lên phòng, vừa nhai kẹo vừa ướm thử mấy bộ áo dài ba con Thanh đặt may trước từ mấy hôm nay, mỗi đứa được một bộ. Con Thanh không có vẽ gì khó chịu cả, bỡi lẽ mấy đứa quá thân nhau, với lại nó đã có đủ thứ rồi …

Đa số mấy bộ đều hơi chật cả, tội nhất là con Phượng, nó không gài nút áo được nó than thở “cái bộ của tao, chỉ vừa được cái eo”. Bộ con Thanh thì ngắn ngủn, cái vạt áo chỉ tới đầu gối, con Phượng giểu “mày cứ nhón lên thì làm sao mà không ngắn” nó chêm theo con Phượng một câu “mày đừng có nhón như con Phượng hồi sáng chứ” rồi cả bọn lại rũ ra cười “để cho thằng Tuân đui mắt hả” con Thanh vừa nhìn con Phượng cừa cười híc híc … chắc là trong lúc nó ghé nhà thằng Tuân lấy giấy, con Phượng đã kể cho con Thanh nghe chuyện sáng nay rồi.

VN88