VN88 VN88

Thời học sinh – truyện 18

Vừa rời nó ra là thằng thượng nhỏ con lúc chiều xông ngay vào, trên mình nó không có mảnh vải nào, có cười hềnh hệch rồi cũng vác hai chân nó lên vai, hai tay vòng ra ôm chặt đùi, rồi nó từ từ ấn cái vật không tương xứng với cơ thể nó vào, nhẹ nhàng và trơn tuột, có lẽ là nhờ cái chất nhờn cửa thằng thượng già lúc nãy. Thằng thượng nhỏ con có vẽ không nôn nóng, cứ nhắp ra nhắp vào mãi … lúc này nó không còn cảm thấy đau nữa mà chỉ cảm thấy tê dại ở tất cả mọi nơi trên cơ thể, do nhiều bàn tay nắn bóp, sờ mó, do cả một cái gì đó th1uc đẩy từ bên t rong, chợt nó bật rên lên … thằng thượng nhỏ con nghe thấy tiếng nó càng nhắp nhanh hơn rồi đột nhiên nó luồn hai tay xuống dưới nách nó, ghì chặt lấy vài rồi ấn mạnh … nó không còn cảm thấy đau nữa, chỉ hơi rát nhưng sướng vô cùng, nó rướn người lên nhưng thằng thượng lúc này đã nhắp như vũ bảo, hắn rút hẵn ra rồi lại ấn mạnh vào … rồi … nó cảm
thấy một cái gì đó không ngăn cản được, bùng nổ, nó cắn chạt vai thằng thượng nhả ra và rú lên … thằng thượng cũng gục lên người nó.

Sau đó, nó không còn cảm giác gì nữa nhưng trong mơ màng, nó biết sau đó còn rất nhiều thằng lại trèo lên, có thằng lại lật nó sấp lại … nó thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, nó vẫn có cái cảm giác đong đưa … rồi nó bị day mạnh. Con Phượng ngồi kế bên nó. Khóc rúc rích rồi chỉ qua con Thanh. Con Thanh nằm đó, mặt trắng bệch, nó đưa tay cầm lấy tay con Thanh, lạnh ngắt, nó òa ra khóc.

VN88