VN88 VN88

Thư ký địt nhau với sếp – truyện địt nhau công sở

Cứ nhìn Sơn thay đổi như vậy, Bích Loan càng bối rối. Có nên nói thật với Sơn không? Nàng ân hận ư? Không, trăm lần không, ngàn lần không, vì cuộc đời chỉ như một cơn lốc vô tình thôi, nàng không trách ai cả. Nàng không trách Sơn, nàng cũng không trách nàng. Chẳng ai có lỗi cả nếu cuộc đời chỉ như một cơn lốc vô tình.

Nàng chỉ ân hận một điều: Tại sao nàng không dám nói với Sơn rằng nàng không yêu Sơn. Đáng lẽ điều này nàng phải nói từ lâu lẩm rồi. Nàng đã sai ìâm một lần.

Nàng đã hại đời Sơn một lần rồi. Nay nàng lại sai gân nữa. Sự mềm yếu, thương người đã làm nàng do dự, không đủ nghị lực để thết ra những điều cần thiết đó. Nàng sợ Sun đau khổ. Nàng có biết đâu chính sự do dự và lừng chừng của nàng mới dẫn đến sự đau khổ của Sơn. Cũng như một cánh tay đã bị thương, chỉ còn dính một chút da thôi, thì thà cứ chặt quách đi, dù có đau đớn, xong vết thương sẽ lành dần theo thời gian nếu được băng bó và chữa chạy tốt, còn hơn cứ để cánh tay lất lưỡng đó, đau đớn, nhức nhối, không cừ động được, nó làm cho toàn bộ cơ thể tan rã.

Nàng càng gần gũi với Anton bao nhiêu thì nàng càng xa Sơn bấy nhiêu. Sự xa cách này vượt qua sự điều khiển của lý trí nàng. Cái hôn của Anton say đắm bao nhiêu thì cái hôn của Sơn đối với nàng nhạt nhẽo bấy nhiêu, nhạt chẳng khác gì nước lã ở nơi ao bèo như các cụ thường nói. Nước lã đã lạt rồi, nước lã ao bèo càng lạt hơn. Vòng tay của Anton ôm nàng nóng bỏng bao nhiêu thì vòng tay của Sơn đối với nàng nó tẻ nhạt và lỏng lẻo bấy nhiêu, cứ như một con chẫu chàng bám vào da thịt nàng.

VN88