Nàng nhìn chí dâu:
– Ủa, chị đi công tác mà sao đen dữ vậy?
– Thì đi công tác ớ Hòn Gai, biển mà lại chả đen à?
Nhìn nước da đỏ thắm của chị dâu, trông chị đẹp, cái đẹp đầy khêu gợi của những người đang hạnh phúc, dù cố che đậy, song niềm hạnh phúc cứ tràn đầy trong đôi mắt long lanh, Diễm Ngọc buông một câu:
– Cứ như tình yêu vậy, biển làm cho con người trở nên đẹp ra và quyến rũ hơn.
Bích Loan im lặng. Nàng biết Diễm Ngọc đang nghi ngờ mình. Nàng cũng tự thấy mình là hèn hạ đối với Sơn. Nàng đang sống trong sự giả dối mà trước đây nàng vẫn căm ghét nó. Nàng chưa bao giờ lừa dối ai. Nàng ghét nhất sự giả dối. Thế mà đã bao tháng qua nàng lừa dối Sơn, lừa dối mọi người. Nàng lừa dối con người mà hàng ngày nàng ngồi ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, đắp chung một tấm chăn. Nàng thấy Sơn thật là tội nghiệp. Không biết Sơn có linh cảm thấy điều đó không? Lừa dối một con người hoàn toàn vô tư mới thật là dã man. Nhiều khi thấy Sơn tỏ ra chăm sóc nàng mỗi khi nàng đi làm về, nàng nghĩ có lẽ Sơn chưa hay gì cả. Dạo này Sơn thay đổi Sơn trờ nên dễ dãi hơn đối với nàng. Sơn ít nói hơn. Sơn ít ngăn cấm nàng hơn. Sơn để nàng tự do hơn. Đấy cứ như cái chuyện Sơn đồng ý để nàng đi phiên dịch cho chuyên gia vừa qua ờ Hòn Gai cũng là một bằng chứng về sự dễ dãi của Sơn. Trong quan hệ với gia đình, Sơn cũng có thay đổi. Sơn năng ra thăm ba mẹ hơn. Anh Hải, anh của Sơn và Diễm Ngọc, mới đi công tác dài hạn ở nước ngoài về cũng nhận xét vậy. Hai anh em sau một thời gian dài xa cách, họ đều có thời gian để suy nghĩ và nay họ đã chuyện trò được với nhau.