Nhất định nàng phải nói tất cả với Sơn thôi, để Sơn tự định đoạt lấy cuộc đời còn lại của mình.
Khi những con gà luộc đã xong, nàng vớt chúng ra một chiếc rổ lớn, đợi cho ráo nước, nguội, mới chặt. Gà chặt lúc nóng hay bị nát, mất da, bầy không đẹp.
Mẹ chồng nàng bước vào bếp, xem xét một lượt các món đã chuẩn bị xong: Giò lụa, chả quế, giò thủ, chân giò nấu măng, lòng lợn, lòng gà sào giá, thịt bò sào tái với cần tây, xà lách trộn dầu, nem rán, thịt gà luộc, còn gì nữa không con? – bà quay lại hỏi Bích Loan.
– Dạ, còn món canh miến, chị con đang đun – Bích Loan quay sang người chị đồng hao:
– Sắp được canh chưa chị, để em múc?
– Sắp được rồi đây thận múc đi! – thỉnh thoảng chị lại gọi Bích Loan là thận, nghe như giọng những người ở quê ấy.
Thấy cũng đã hòm hòm, bà mẹ chồng quay sang Bích Loan:
– Sơn đâu hả con?
– Con thấy hai anh ở trên gác, trong phòng nhạc của con đó – Diễm Ngọc trả lời thay chị dâu.
Căn biệt thự mà gia đình Diễm Ngọc đang ở có tới mười phòng. Mỗi người ở một phòng rồi mà vẫn còn có những phòng trống, bà mẹ dành riêng cho Diễm Ngọc một phòng đặt dụng cụ chơi nhạc. Diễm Ngọc chơi đàn dương cầm rất khá.
– Con chạy lên bảo Sơn sang nhà bác Thảo xin cho mẹ một ít lá chanh non để thái bày lên các ờ a thịt gà nhé!
– Dạ, vâng ạ? – Bích Loan thưa lại với mẹ chồng và chạy lên gác.
Nàng thấy Sơn đang đứng nói chuyện với anh tại ban công. Trên đầu họ giàn nho phủ kín, đã trĩu quả: Tiếng anh Hải:
– Chị lại vừa mới bị xảy thai. Trước khi anh đi chị đã bị xảy một ìân rồi, chị buồn lắm.
– Em biết, em có vào viện thăm chị.
– Thế em và Bích Loan bao giờ định có con đấy?
– Em cũng muốn nhưng ý Bích Loan thì chưa.
– Em và Bích Loan có con đi và chuyển về đây mà ở.