VN88 VN88

Thư ký địt nhau với sếp – truyện địt nhau công sở

Lúc này Anton mới có dịp ngắm kỹ Bích Loan. Hôm nay vì đi đón chuyên gia, như thường lệ mỗi lần đi đón họ, Bích Loan vẫn mặc hơi khác ngày thường một chút.

Nàng mặc một bộ áo dài màu xanh thiên lý, màu tươi mát và nhã nhặn, làm tôn nước da trông mịn của nàng. Mái tóc nàng dài, buông xuống bờ vai. Trông nàng giống một nữ sinh hơn là một phụ nữ. Khuôn mặt nàng không trang điểm, song vẫn rất đẹp, những nét đẹp của phụ nữ A châu, thanh thoát và giản dị. Nàng đẹp? Phụ nữ Việt Nam quả là đẹp! Người ta đồn quả không sai. Anton nghĩ vậy.

Thì cứ trông nàng mà xem. Bộ áo dài may rất vừa người, bó sát lấy tấm thân thon thả của nàng. Ngực nàng đầy đặn và cao. Chiếc cổ trắng muốt, cao, có ngấn. Một khuôn mặt tỏa sáng như ánh trăng. Đôi mất rất xa xôi, hơi buồn; Chiếc mũi nhỏ trông hơi ngộ nhưng xinh xắn và chiếc miệng cười tươi, e lệ, rất quyến rũ.

Anton đứng nhìn nàng cho tới khi bóng nàng khuất hẳn. Anh quay trớ lại phòng, ngả người xuống giường, định nằm nghỉ một lát rồi sang rủ Tina đi ăn trưa thì có tiếng gõ cửa. Anh đoán chị phục vụ mang khăn mặt vào cho anh.
– Xin mời vào! – Anh nói to.

Người xuất hiện sau cánh cửa không phải là chị phục vụ mà là Tina. Nàng ưỡn ẹo bước vào. Cặp mông và cặp vú nhô cao, hiện rõ dưới lớp vải mỏng dính phủ lên người nàng. Đất này đang ở vào thới kỳ se lạnh, nhưng đối với nàng thời tiết này mới dễ chịu làm sao. Cũng chính thời tiết này làm nàng hưng phấn kỳ lạ. Nàng đã có người yêu ở Thụy Điển. Họ đã đính hôn, nhưng nàng chưa muốn làm lễ cưới. Nàng muốn sang Việt Nam một chuyến đã.
Lần này đi lại có cả anh chàng Anton đẹp trai kia, bạn thời để chỏm của nàng. Hồi nhỏ họ ớ cùng một khu phố, học cùng một trường, cùng nhau đi cắm trại vào mỗi kỳ nghỉ hè. Rồi gia đình nàng chuyển đi thành phố khác. Họ xa nhau từ đó. Mỗi người mỗi ngả. Nàng theo học trường nghệ thuật dân gian, còn Anton theo học ngành kiến trúc.
– Em ngồi một mình buồn quá anh Anton à! Xứ này có lẽ cũng hơi buồn cho em đấy. Chưa đến giờ ăn trưa đâu, em sang ngồi tán gẫu với anh một lúc cho vui, anh không phản đối chứ? – Nàng nói.
Anton không trả lời câu hỏi của nàng, anh nói:
– Mới tới đất này được có mấy phút mà em đế kêu buồn rồi thì làm sao em ở lại được một khoảng thời gian như đã đăng ký?

VN88