Nhà mình rộng quá, còn mấy phòng để trống đó, tội gì mà ở trong khu tập thể đó hả em, vừa chật chội, lại vừa làm chuyện lôi thôi. à, em này – Bích Loan thấy anh của Sơn ghé lại gần Sơn, giọng nhỏ hẳn đi, song nàng vẫn nghe rõ – anh nghe người ta đồn Bích Loan có quan hệ với tây bị công an bắt được, làm biên bản gửi về cơ quan phải không em?
– Không phải đâu anh ạ. Mà anh nghe ở đâu ra cái tin này?
– Hôm anh lên cơ quan, thấy tụi nó kháo nhau, Loan, Loan… có đi chơi đêm với Tây ở bờ hồ, anh ngạc nhiên quá, anh cứ định hỏi em từ mấy hôm trước, song quên mất.
– A, đó là cô Diệu Loan cùng dạy một trường với em đấy Tim Bích Loan như ngừng đập. Nàng thở rất mạnh rồi lặng lẽ quay xuống.
Nàng sang nhà hàng xóm xin a lá chanh về cho mẹ chồng. Lúc nàng quay ra cổng, nàng nghe hai cô con gái bà hàng xóm nói với nhau:
– Ông Sơn thế mà số đào hoa, người xấu thế mà vớ được cô vợ đẹp như tiên, lại làm ở chỗ bở lắm nhé.
Cô này gốc nhà quê đấy, lấy ông Sơn vì tham giàu cũng nên.
– Đi tây về đấy? Nhưng cô ta và ông Sơn có ở với bà Ngọc Khanh đâu, họ ờ trong trường cơ mà, sao chị bảo cô ấy tham giàu được?
– Ô thì sau này ông bà Ngọc Khanh mất đi, con Diễm Ngọc nó cũng đi lấy chồng, ngôi nhà đó, của cải đó thì hai anh em ông Hải chia nhau, chả tham giàu là gì?