Bích Loan mang lá chanh về, thái chỉ rồi rắc lên những ớ a thịt gà luộc được xếp úp ớ a, phơi những miếng da vàng như sát nghệ lên phía trên. Các mâm cỗ được bưng lên nhà trên, mâm nào mâm ấy đầy ắp.
Ăn xong, Bích Loan rửa bát, dọn dẹp cù ng Diễm Ngọc, đâu vào đấy rồi vào nhà chào cha mẹ chồng, vợ chồng anh Hải, khách khứa còn ngồi kề cà bên chén trà tàu thơm tỏa khói. Bà mẹ chồng hỏi:
– Sao đã về vội thế? Hôm nay là ngày nghỉ kia mà.
Sơn đớ lời cho vợ:
– Nhà con hơi mệt. Thôi chúng con về mẹ ạ.
Sơn lai vợ. Dọc đường thấy vợ im lặng, Sơn khẽ hỏi:
– Em sao thế, mệt à?
– Vâng, em nhức đầu quá!
– Có lẽ tại em đun nấu nhiều quá, đông khách quá, ồn quá ai cũng nói, chẳng ai nghe ai cả, anh cũng đau đầu lắm. Thôi chiều nay về mình nghỉ ngơi em ạ.
Thực ra Bích Loan không đến nỗi mệt như thế. Nàng đang nghĩ đến một chuyện khác, khiến nàng lo sợ. Quả thật nếu Sơn muốn có con trong lúc này thì nàng sẽ nói sao với Sơn? Nà ng vẫn tiếp tục cùng Sơn sống chung dưới một mái nhà, ăn cùng mâm, đắp cùng chiếu, nhưng mỗi người sống trong một thế giới riêng của mình? Nàng vẫn tiếp tục cùng Sơn sống trong sự giả dối? Bên ngoài người ta tưởng nàng hạnh phúc bên Sơn và Sơn hạnh phúc bên nàng. Nàng sẽ tiếp tục lừa dối Sơn và chính Sơn cũng tiếp tục lừa dối nàng? Họ lừa dối chính bản thân họ nữa. Liệu đứa con ra đời trong hoàn cảnh như thế có thể thay đổi được tình trạng của nàng không?