Xe đi qua một ổ gà, xóc tung người, khiến Bích Loan chúi vào lưng Sơn. à, hóa ra nàng và Sơn vừa ở nhà bà mẹ Sơn ra về. Nàng đang ngồi sau lưng chồng. Anh đang chớ nàng về khu tập thể của trường. Và biết đâu hôm nay anh sẽ chẳng bàn với nàng về một đứa con trong tương lai, đứa con đầu của họ.
Họ vừa về tới cổng trường, còn cách khu tập thể một đoạn, khoảng một trăm mét nữa, đã thấy bà cụ hàng xóm bế cháu đứng chờ sẵn. Trông thấy họ, bà mừng rỡ:
– Anh Sơn về đấy hả? Nhanh lên! Đi đâu mà suất cả buổi thết Có bà dưới nhà quê lên đấy.
Nghe nói mẹ mình lên chơi, Bích Loan mừng quá:
– Mẹ cháu lên chơi từ hồi nào hả cụ?
– Từ buổi. Không có chìa khóa vào nhà, bà cứ đi lang thang ngoài đường đó. Tôi mời bà vào nhà nghỉ bà cũng chỉ ngồi có một lát, rồi sốt ruột, đứng lên ngồi xuống, đến nước bà cũng không uống, nói gì đến mời được bà ăn cơm.
– Thế bây giở mẹ cháu đâu rồi hả cụ?
– Bà ngồi dưới gốc nhãn kia kìa! – Cụ hàng xóm đưa tay chỉ ra một gốc nhãn.
Ở đó một bà người nhà quê đang ngồi nghỉ, dáng chừng như sốt ruột đang đợi ai. Bà kê đít bằng một chiếc nón mê, rách gần hết, chỉ còn một mỏm ở chóp, trông giống như nón của những chú tốt đen trong tam cúc vậy. Bà mặc một chiếc quần may bằng vải diềm bâu, bạc phếch, vá nhiều mụn. Chiếc áo cánh cũng may bằng vải diềm bâu. Đầu đội một mảnh khăn vuông, chân đi đất. Bên cạnh bà là một chiếc tay nải to, căng phồng và một rọ gà. Chúng đang đánh nhau chí chóe, có lẽ phải tới sáu con.
Bích Loan chạy lại, kêu lên:
– Mẹ? Mẹ đợi con lâu lắm phải không?