Ngày Bích Loan giới thiệu cho cha mẹ biết về Sơn, về gia đình Sơn, cha mẹ nàng lo lắm. Cha Bích Loan không thích gia đình Sơn, ông cho họ có nếp sống thủ đô, không hợp với gia đình nông dân nghèo như gia đình ông, không môn đăng hậu đối. Mẹ thì nói: Trâu ta ăn cỏ đồng ta thôi, ở làng thiếu gì đám mà phải lấy người tận Hà Nội, ta về ta tấm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn, con ạ. Cha mẹ Bích Loan cũng có lên thăm gia đình Sơn một lần trước khi Sơn và Bích Loan cưới, cho biết nhà biết cửa. Mẹ Bích Loan, cứ chân đất mà bước vào nhà, bước lên những phiến đá hoa cẩm thạch mát lạnh cả chân. Bích Loan nhìn mẹ mà hoảng sợ. CÔ giúp việc vừa mới lau nhà họ xong. CÔ em gái kế Bích Loan thì đội trên đầu một quả ma to gần bằng cái thúng, mang từ quê lên để biếu họ, mà mẹ Bích Loan bảo “cây nhà lá vườn”, gọi là có chút quà nhà quê. Nó mặc một chiếc sơ mi trắng còn rõ nếp gấp, chắc nằm trong hòm quần áo lâu ngày nay mới được lôi ra, có những hàng cúc đỏ chói.
Họ mang một khay trà vào mời mẹ Bích Loan. Những chiếc chén chỉ to bằng những hạt mít. Mẹ uống vậy làm sao cho đã cơn khát suốt chặng đường từ Ninh Bình ra đây?
Nàng vẫn nhớ, mỗi lần ở đồng về, trời nắng chang chang, mồ hôi mẹ chảy ròng ròng, mẹ chạy ngay ra bể nước mưa, múc một gáo to, uống ừng ực. Cái bể nước mưa nhà Bích Loan nằm dưới những cây cau sai quả là chỗ chứa nước mưa cho cả xóm. Ai cũng đến xin nước mưa về uống, mát mát là.