Rồi anh học xong, anh về. Cũng chưa nói gì với nàng cả Họ chia tay nhau.
Nàng còn ở lại, anh về. Suốt cả năm tháng học ớ trường đại học, nàng không để ý tới một ai, ngoài anh. Nàng chưa biết tới ái tình, chưa một lần hôn ai, cũng chưa một lần được ai hôn. Nàng không biết tới cuộc sống tình dục, chưa một lần đụng chạm tới đàn ông. Tất cả, dù là trong suy nghĩ nàng chỉ dành cho mình anh. Nàng nung nấu một ý nghĩ, ngày về nàng sẽ tìm anh, cho dù anh có ở tận chân trời, cuối bể. Nàng sẽ nói tất cả cho anh nghe. Dù sao, như vậy cũng làm cho nỗi đau khổ âm thầm của nàng được vơi đi.
Cái ngày ấy đã đến. Đó là cái ngày mà Sơn ra đón Diễm Ngọc và nàng. Nàng đã trở về để đi tìm lại hạnh phúc mà nàng đã để rơi trong những năm tháng qua. Nhưng cái hạnh phúc đó chẳng bao giờ nàng gặp lại được nữa. Nàng về muộn quá rồi. Người tình cũ của nàng đã bỏ nàng ra đi vĩnh viễn. Anh đã mất vì căn bệnh ung thư.
Chưa bao giờ nàng thấy mình cô đơn như lúc này. Cảnh ăn chực nằm chờ công việc khiến cho nàng lại càng buồn tủi mặc dù gia đình Diễm Ngọc cũng quan tâm và quí nàng. Thỉnh thoảng nàng cũng đáp chuyến tàu nhanh về thăm gia đình nang ở nơi xa. Lòng nàng dịu đi một chút khi nàng về với cha mẹ. Nhưng rồi ở mãi nhà cũng chán, cũng chẳng biết làm gì. Nhìn cảnh đồng trắng nước trong, một dòng sông bạc mờ mờ, xa xa vài con thuyền vật vờ trong gió heo hút, tự nhiên nàng cứ muốn rơi nước mắt. Nàng nhớ anh vô hạn. Nàng không chịu được cái cảnh đó nàng lại đáp một chuyến tàu nhanh lên với Diễm Ngọc.