Sau cái đêm tỏ tình với nàng, quan hệ giữa Sơn và nàng không ra nếp cũng không ra tẻ. Đáng lẽ ra nàng phải nói, thật cho Sơn biết những cảm xúc của nàng đối với Sơn. Đáng lẽ ra nàng phải trả lời Sơn dứt khoát. Đáng lẽ ra nàng không được tiếp tục cái trò chơi mèo vờn chuột đó nữa. Nhưng nàng lại không làm thế. Nàng vẫn cứ để cho Sơn đón đưa nàng. Nàng yếu đuối và cả nể. Nàng không cương quyết. Đến lúc nàng nhận ra tính cả nể và không cương quyết của mình trong tình yêu lác hại như thế nào, thì đã quá muộn. Nàng cay đắng nhận phần thất bại về mình và tự an ủi rằng, số phận về đường tình duyên của nàng là vậy. Nàng sống theo bổn phận của người vợ đối, với Sơn. Nàng hy vọng năm tháng sống gần gũi bên nhau trong tình nghĩa vợ chồng sẽ làm nàng yêu Sơn.
Phần 4
Khi còn theo học ở trường đại học, cũng như khi đã đi làm ở sờ, lúc rỗi rãi, bọn con gái thường tụ lại, bàn đến đủ các thứ chuyện trên đời: Nào là chuyện quần áo, giày dép, cô này đẹp, cô kia xấu, cô này đi với anh này, cô kia đi với anh kia, nào là chuyện nhìn thấy họ hôn nhau v.v… Rồi khi các cô đã có người yêu, có chồng, ngoài những đề tài trên và những chuyện thường ngày như thức ăn đắt đỏ con bé đêm qua nóng cả đêm, ông chồng hay đòi hỏi v.v…, các cô còn bàn đến cả những chuyện về dục tính. Bích Loan thường nghe chăm chú, nhưng không tham gia bàn bạc.