Tiếng một người:
– Anh chị không làm gì à? Tôi thấy anh chị nằm đè lên nhau còn nói không làm gì. Anh chị có biết đây là chỗ nào không? ờ chỗ này anh chị không được phép làm những điêu bất chính như vậy. Xin mời anh chị theo tôi về đồn để làm biên bản. Chúng tôi sẽ làm biên bản để gửi về cơ quan của anh chị.
Tiếng người con trai nén giận:
– Chúng tôi không làm điều gì bất chính cả. Chúng tôi yêu nhau, chả lẽ không ngồi được ở đây để chuyện trò hay sao?…
Vẫn tiếng người thứ nhất, cắt ngang, giọng hách dịch:
– Anh chị chuyện trò thì được, song không được nằm lên nhau như vậy, mất thẩm mĩ lắm. Đây là công viên ở Hà Nội chứ không phải ở các nước bên lây. Anh không thấy lỗi của mình sao, lại còn cãi lý với tôi nữa?
Rồi tiếng người con gái cất lên, giọng đầy nước mắt:
– Thôi, chúng em xin lỗi!
Cô quay sang người yêu:
– Xin lỗi đồng chí công an đi anh!
Sơn kéo tay Bích Loan, dắt đi tiếp.
*
* *
Anh đưa nàng ra một chỗ vắng, ngoài cánh đồng. Chỗ này hoang vắng. Đó là một bãi màu ở ngoại thành Hà Nội, nằm bên cạnh một con lộ chính. Ban ngày cũng có nhĩeu xe cộ và người đi bộ trên con đường này. Nhưng ban đêm, như lúc này, thỉnh thoảng chỉ còn có một vài chiếc xe tải chạy qua thôi. Sơn dẫn nàng lên một gò đất cao giữa cánh đồng. Gọi là gò đất cao nhưng khi ngồi xuống thì lúa lút đầu người, nên người đi trên đường không thể trông thấy Sơn và nàng được. Mùi hương sen thơm ngào ngạt từ dưới đầm ao bên cạnh đưa lên. Ban ngày thường có những chiếc thuyền đi câu hay đi hái sen. Còn bây giờ tất cả đều chìm vào trong bóng tối im lặng…
Sơn bế nàng đặt lên lòng mình rồi ghé môi vào miệng nàng, hôn. Bây giờ thì nàng không còn mứn chặt môi lại như lần đầu nữa. Nàng hé môi đón nhận những nụ hôn của người yêu và cũng hôn lại.